Xuyên Nhanh: Mục Tiêu Luôn Cho Rằng Tôi Thích Anh Ta - Chương 52: Khi Trùm Phản Diện Và Vai Chính Ở Chung Một Nhà (16)
Cập nhật lúc: 2024-05-23 20:15:34
Lượt xem: 34
Chẳng trách từ nhỏ đến lớn bà không ngừng nhắc nhở cậu, không nên đố kỵ Chu Việt Khanh, không nên tranh đoạt cùng Chu Việt Khanh, cậu là con riêng, không có tư cách so sánh với con của Lộ uyển. Thì ra bà ta không phải là vì hổ thẹn trong lòng, mà là vì muốn có được càng nhiều.
Thần sắc Chu Việt Trạch càng thêm trào phúng, ý tứ hàm xúc không rõ: “Bà cố gắng hết sức đẩy tôi vào hố lửa như vậy, tôi còn tưởng tôi là do bà nhặt được đấy.”
Nói xong không thèm để ý đến phản ứng của Kỷ Vi, xoay người rời đi.
Kỷ Vi sửng sờ tại chỗ, làm chuyện đuối lý sẽ luôn nghi thần nghi quỷ, sau khi lấy lại tinh thần, bà ta lập tức gọi cho Chu Trình Hi.
Cùng lúc đó vệ sĩ âm thầm đi theo Chu Việt Trạch cũng báo cáo tình huống với Hướng Hàn, Hướng Hàn lập tức gọi cho bệnh viện, xóa sạch ghi chép về giám định của Chu Việt Trạch, thuận tiện nhắc nhở Chu Trình Hi một phen.
Chu Trình Hi không hề điều tra được gì, còn bị Hướng Hàn cảnh cáo, nhất thời có chút tức giận. Nhưng lại không dám tìm Hướng Hàn và Chu Việt Trạch gây phiền phức, vì vậy mắng Kỷ Vi một trận, bảo cô ta sau này ít gặp Chu Việt Trạch. Kỷ Vi tâm nhất thời nguội lạnh phân nữa, năm đó khi Chu Trình Hi theo đuổi cô ta, thấp hèn mà cầu thân. Nhưng sau khi theo đuổi được, thái độ liền thay đổi, bây giờ lại càng bởi vì những chuyện nhỏ nhặt mà nặng lời với cô. Cố tình Chu Việt Khanh còn ở Chu gia, vì con trai, cô phải cố gắng nhẫn nhịn.
Một tuần sau, kết quả giám định đã có. Chu Việt Trạch vô cùng bình tĩnh, sau khi xem xong giấy giám định thì xé đi, sau đó quay đầu rời khỏi bệnh viện.
Sau khi biết, Hướng Hàn dặn dò nhà bếp làm thêm vài món ăn.
Hệ thống nhịn không được hỏi: “Cậu Hướng, cậu không đi an ủi cậu ấy à?”
“An ủi cái gì? Lúc đau buồn thif ăn nhiều món ngon một chút, ăn xong thì sẽ không buồn nữa.” Đây đều là kinh nghiệm cá nhân.
Hệ thống: “… Nhưng lúc nãy cậu nói đầu bếp làm mấy món đó, đều là món cậu thích.”
“… Phải, phải không?” Hướng Hàn không tự tin, yếu ớt nói: “Vậy tôi nói bọn họ làm thêm hai món nữa.”
Sau khi Chu Việt Trạch trở về, quản gia lập tức tiến đến nhận cặp sách, mặt hòa ái nói: “Nhanh đi tắm rửa, hôm nay ông chủ nghe nói tâm tình cậu không tốt, cố ý căn dặn nhà bếp làm rất nhiều món ngon.”
Động tác của Chu Việt Trạch cứng đờ, trong nháy mắt hiểu được, Hướng Hàn vẫn luôn phái người theo dõi cậu.
Sắc mặt nhất thời có chút không vui, nhưng kẻ yếu thế lại không thể phản kháng.
Bên trong phòng ăn, Hướng Hàn ngồi cạnh bàn ăn, trong tay cầm một quyển sách, xem rất nhập tâm. Ánh đèn chiếu vào người hắn, tạo nên bầu không khí yên tĩnh, an lành, lại càng làm cho da dẻ hắn nhìn có vẻ trong suốt.
Chu Việt Trạch không khỏi hoảng hốt, không vui trong lòng nhất thời tiêu tán hơn một nửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-muc-tieu-luon-cho-rang-toi-thich-anh-ta/chuong-52-khi-trum-phan-dien-va-vai-chinh-o-chung-mot-nha-16.html.]
Hướng Hàn phát hiện cậu ta đến gần, buông cuốn tiểu thuyết cẩu huyết bọc bằng bìa sách kinh tế, nhàn nhạt nói: “Trở về rồi? ngồi xuống ăn đi.” Cậu sắp c.h.ế.t đói rồi.
Ánh mắt Chu Việt Trạch quét về phía bàn ăn, nhìn thấy không ít món mình thích, trong lòng khó giải thích được cảm thấy ấm áp, một chút không thích cuối cùng trong lòng cứ thế tiêu tan.
====================
Con người ở thời điểm tâm trạng không tốt, rất dễ cảm động. Chu Việt Trạch cảm thấy bản thân cũng như vậy, bị mua tâm bằng một bữa cơm.
Trên thực tế, cậu cảm thấy Khương Hàm không giống trong tưởng tượng của mình lắm. Từ lúc vào Khương gia tới nay, Khương Hàm chưa bao giờ gây khó dễ với cậu, ngược lại còn giúp cậu rất nhiều lần.
Hơn nữa, cậu không thể không thừa nhận, những hành động lấy lòng của đối phương, cậu thật ra cũng không hề chán ghét.
Chu Việt Trạch ăn có chút mất tập trung, theo bản năng ngẩng đầu liếc Hướng Hàn một cái.
Hướng Hàn nhẹ nhàng gắp một miếng thịt chậm rãi đưa lên miệng. Động tác vẫn tao nhã như trước, lúc anh hé miệng, mơ hồ có thể thấy đầu lưỡi phấn hồng bên trong.
Dường như nhận ra ánh mắt của cậu, đối phương bỗng nhiên ngẩng đầu, hơi nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?” “Không có gì.” Chu Việt Trạch vội cụp mắt, tránh né tầm mắt của đối phương.
Hướng Hàn thấy những món ăn trước mặt không động đũa, thần sắc không khỏi tiếc hận. Nhiều món ngon như vậy, thật là phung phí của trời mà! Các bạn nhỏ ở liên bang muốn ăn cũng không có mà ăn đâu.
𝕳-𝕿-𝕶-𝕿
Đang lúc cậu muốn sừng sộ, bày ra bộ dạng của phụ huynh, giáo dục Chu Việt Trạch phải biết quý trọng thức ăn, đối phương bỗng nhiên rũ mắt, có chút cô đơn.
Hả? chẳng lẽ còn đang buồn chuyện kết quả giám định, nhiều món ngon như vậy cũng không thể cứu vớt cậu ta à?
Xem ra, vừa khoác lên vai trò người cha như cậu thì nên quan tâm đến sức khỏe tâm lý của con trai mình.
Cậu ho nhẹ một tiếng, làm bộ vô ý hỏi: “Nếu đã biết chân tướng, cậu có dự định gì không?”
Dự định? Chu Việt Trạch ngẩng đầu, trong mắt lóe lên sự mê man.
Thật ra cậu còn chưa nghĩ tới những chuyện này, nhưng chắc chắn là sẽ không quay về nhà Chu. Trong cái nhà kia, ai cũng khiến cậu chán ghét, mà Lộ Uyển…
Nhớ tới ngày ấy ở bệnh viện, nhìn đối phương che chở Chu Việt Khanh, thật ra cậu cũng từng ao ước, thậm chí không nhịn được nghĩ, Lộ Uyển cũng không hề biết chân tướng, cô cũng là bị che mắt. Nếu cô biết mình là con trai ruột, có thể sẽ che chở mình như che chở Chu Việt Khanh hay không?
Lúc đó Chu Việt Trạch có một tia thất vọng đối với người mà cậu gọi là mẹ kia cho nên mới sinh ra ý nghĩ đó. Lộ Uyển không có ấn tượng tốt về cậu, cậu sợ tùy tiện nhận người, có thể đem lại kết quả hoàn toàn trái ngược, càng sợ sau khi Lộ uyển biết được chân tướng sẽ xem thường mình, càng thương yêu cưng chiều Chu Việt Khanh hơn. Như vậy không bằng không quen biết nhau.