Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Nhanh: Mục Tiêu Luôn Cho Rằng Tôi Thích Anh Ta - Chương 44: Khi Trùm Phản Diện Và Vai Chính Ở Chung Một Nhà (8)

Cập nhật lúc: 2024-05-23 20:13:31
Lượt xem: 42

Cậu bây giờ không muốn quan tâm đến mấy thứ khác nữa, không cần lo lắng về bệnh đau dạ dày nữa, cuối cùng cậu cũng có thể ăn thỏa thích rồi! Cậu còn đang ăn uống vui vẻ, quan tâm gì mấy chuyện khác nữa?

Đáng lẽ ra Chu Việt Trạch nên thở phào nhẹ nhõm mới đúng, nhưng nhìn bộ dáng không thèm để ý của cậu lại không khỏi tức giận. Vừa nãy còn nói thích cậu ta, quay người lại thành dáng vẻ không quan tâm, đúng là tên đạo đức giả, câu gì cũng nói ra được… Hừ, cậu đi quan tâm mấy chuyện này làm gì không biết?

Chu Việt Trạch cảm thấy mình bị tức giận đến mức đầu óc có vấn đề rồi, đứng bật dậy lạnh lùng nói: “Tôi đi đây.”

Hướng Hàn cau mày, chờ người đi rồi thì quay người nói với quản gia: “Gọi hai người bí mật đi theo bảo vệ cậu ta.”

Tim quản lý đập thình thịch, ông nghĩ thầm: Chẳng lẽ ông chủ thật sự thích đứa nhỏ kia?

Hướng Hàn nhàn nhã ăn một lát, hệ thống nhịn không được nhắc nhở cậu: "Cậu Hướng, cho dù dạ dày không có vấn đề nhưng nếu ăn quá nhiều cũng sẽ bị khó tiêu."

“Ừ.” Hướng Hàn tiếc nuối buông đũa xuống, đúng thật là cậu ăn không nổi nữa.

"Cậu Hướng, sao cậu lại để cậu ấy đi? Như vậy thì lại phải nghĩ cách tiếp cận cậu ta lại từ đầu, với hình tượng của nguyên chủ ở đó thì đối phương muốn trốn còn không kịp chứ nói gì đến việc để cậu tiếp cận.” Hệ thống tò mò hỏi.

Hướng Hàn tự tin nói: “Mày đùng là còn non lắm, cậu ta bây giờ đã bị gia đình với bạn bè xa lánh, lại bị dán thêm cái nhãn mác Khương Hàm trên người, cả thành phố A này ai dám giúp đỡ cậu ta?

Đại A & tiểu B: “…” Quả nhiên cậu không còn ngây thơ như trước nữa.

𝕳-𝕿-𝕶-𝕿

=================================

Đúng như Hạng Hàn dự đoán, ngày hôm sau Chu Việt Trạch đã trở lại, được cha mình đích thân đưa đến.

Hướng Hàn vừa mới ngủ dậy, vừa đi xuống cầu thang vừa ngáp dài, nhìn thấy người trong phòng khách thì lập tức ngậm miệng lại, khôi phục lại vẻ mặt không cảm xúc.

Thấy cậu xuất hiện, Chu Trình Hi vội vàng đứng dậy, bước nhanh về phía trước, duỗi tay phải ra, hơi nghiêng người về phía trước, trên mặt mang theo nụ cười đoan chính nói: “Ngũ gia..."

Hướng Hàn trực tiếp tránh né ông ta, cau mày quát: "Chú Trương?"

Nụ cười trên mặt Chu Trình Hi cứng đờ, nhưng rất nhanh tỏ vẻ tự nhiên thu tay lại, giọng điệu có mang theo ý xin lỗi: "Ngũ gia, lần này thật sự xin lỗi ngài, thằng nhóc này có chút ngang bướng, hôm qua vô tình xúc phạm ngài, đều là do tôi không biết dạy con, Sáng sớm nay tôi dẫn theo nó đến xin lỗi ngài đây. Đứa nhỏ không hiểu chuyện, mong ngài bỏ qua cho nó.”

Mặt Chu Việt Trạch dính đầy vết bẩn, hai tay bị trói sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn bọn họ, trong mắt tràn ngập vẻ im lặng c.h.ế.t chóc.

Hướng Hàn không để ý tới, khi quản gia tới thì trực tiếp hỏi: “Sao ông lại tùy tiện cho người khác đi vào nhà?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-muc-tieu-luon-cho-rang-toi-thich-anh-ta/chuong-44-khi-trum-phan-dien-va-vai-chinh-o-chung-mot-nha-8.html.]

Chu Trình Hi ngẩn người tại chỗ: "..."

Quản gia cũng sửng sốt, sau đó thấp giọng giải thích: “Nhưng người tới là cậu Chu…” Không phải hôm qua ngài còn bảo người đi theo bảo vệ cậu ấy à? Hay là không phải thích?

"Đưa bọn họ sang phòng bên cạnh." Hướng Hàn cau mày cắt ngang, sau đó liếc nhìn Chu Việt Trạch, thấy hai tay cậu bị trói, m.á.u chảy đầy trên ghế sofa, sau đó ra lệnh: "Gọi bác sĩ Chung đến, sofa và thảm phòng khách đổi cái mới, tổng vệ sinh lại một lần đi.”

Quản gia cũng đã quen, vội vàng đi thu xếp. Chu Trình Hi vẫn đang trong trạng thái ngẩn ngơ, trong mắt Chu Việt Trạch hiện lên lửa giận, lồng n.g.ự.c khẽ phập phồng.

Hai người nhanh chóng được dẫn đi, Hướng Hàn ăn xong bữa sáng, chậm rãi lau miệng, sau đó rụt rè ra lệnh: “Ngày mai thêm một phần bánh bao gạch cua.”

Nói xong thì lén quan sát phản ứng của đầu bếp, thấy đầu bếp gật đầu đồng ý mà không hề tỏ ra ngạc nhiên nào. Hướng Hàn thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại có chút hối hận, lẽ ra cậu nên thêm một phần bánh bao tôm pha lê mới phải.

Chu Trình Hi ở phòng bên cạnh đợi hơn nửa tiếng, trong thời gian này thì nói chuyện với Chu Việt Trạch theo cách vừa dụ dỗ vừa uy hiếp, nói xong hết rồi mà Hướng Hàn vẫn chưa tới, tự nhiên lại có chút bất an.

Ông ta đi vòng quanh vài bước, ngẩng đầu thì thấy bộ dạng Chu Việt Trạch như mọi chuyện không liên quan đến mình thì tức giận, không nhịn được lại bắt đầu uy hiếp: “Nếu lần này mày thật sự làm ngài Khương tức giận, không nói đến mẹ mày, ngay cả nhà họ Chu cũng đừng mong được yên. Nếu mày thật sự nghĩ cho mẹ mình thì lát nữa ngoan ngoãn nhận sai cho tao.”

Chu Việt Trạch nghe được mấy lời này, vẻ mặt càng thêm mỉa mai. Nhà họ Chu thì có liên quan gì đến cậu ta? Về phần Kỷ Vi, ha, cậu ta chưa từng thấy người mẹ nào lại thích đẩy con ruột của mình vào hố lửa như bà.

Chu Trình Hi thấy cậu ta như vậy thì càng tức giận hơn, đang định dạy cho cậu một bài học thì bác sĩ Chung đột nhiên đẩy cửa bước vào, Hướng Hàn đứng ở sau lưng anh ta.

Chu Trình Hi vội vàng dừng tay lại, bước về phía trước: "Ngũ gia, ngài cuối cùng cũng tới rồi. Tôi vừa dạy bảo lại thằng nhóc này, nó cũng đã biết lỗi rồi..."

Hướng Hàn giơ tay ngắt lời nói: "Ông về đi."

Chu Trình Hi: "Này..."

Hướng Hàn ra hiệu cho bác sĩ Chung giúp Chu Việt Trạch cởi dây thừng rồi xử lý vết thương. Quay người lại thì thấy ông ta vẫn còn ở đó thì nói: “Tôi không muốn liên quan mấy chuyện rắc rối của nhà ông, nếu ông đã đưa cậu ta cho tôi thì sau này cậu ta sẽ không còn quan hệ gì với nhà Họ Chu mấy người nữa.”

Chu Trình Hi hiểu ý, vội vàng nói: "Ngũ gia yên tâm, trở về tôi sẽ đăng một bài báo tuyên bố cắt đứt quan hệ với nó.” Nói xong lại cẩn thận hỏi: “Vậy thì…Ngũ gia, dự án khai phá phát triển bến tàu…”

Sợi dây trên tay Chu Việt Trạch đã được cởi ra, khi nghe thấy lời này, cậu vô thức siết chặt nắm tay, sau đó bị bác sĩ Chung dùng sức gỡ ra.

Hướng Hàn bình tĩnh trả lời: “Mọi chuyện cứ như cũ mà làm.”

Ý là cậu sẽ không cướp với Nhà Chu nữa, Chu Trình Hi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, hài lòng rời đi. Trước khi đi còn nhìn Chu Việt Trạch một cách sâu xa. Tuy rằng bỏ đi đứa con trai này cũng rất đáng tiếc, nhưng nếu có thể nhân cơ hội này đạp nhà họ Khương xuống dưới thì rất đáng giá.

 

Loading...