"Bà nội, hư! Mẹ ăn hết bánh ngô , chừa cho con miếng nào." Lữ Đại Sơn vẫn ngừng, tỏ vẻ vô cùng tủi .
Mẹ Lữ liếc Trình Xuân Nha đầy hằn học: "Hổ dữ còn ăn thịt con, nhưng cái con đàn bà thối nát thì , chỉ lo cho bản , đến một miếng ăn cũng nỡ cho con nó."
"Hừ! Đồ mua về thì thể tin tưởng . Nếu vì mày sinh Đại Sơn, thì với cái loại lòng đen tối như mày, tao bán mày từ lâu ."
Mẹ Lữ chỉ suông. Sau khi Trình Xuân Nha sinh cháu trai xong, bụng cô động tĩnh gì nữa. Thế nên bà nghĩ đến chuyện bán cô mua một phụ nữ khác về cho con trai út. khổ nỗi, con trai út cô ả Trình Xuân Nha mê hoặc, nhất quyết chịu bán cô . Vì thế, Lữ căm ghét Trình Xuân Nha đến tận xương tủy.
"Bán , bán ," Lữ Đại Sơn . "Bà nội, bán đổi lấy thịt ăn, con ăn thịt, con ăn thịt."
"Được , bán cái con đàn bà lòng lang sói đó , đổi lấy thịt cho cháu ăn," Lữ bế cháu trai lên. "Cháu ngoan của bà! Nín , bà luộc trứng cho cháu ăn nhé."
Nói , Lữ tỏ vẻ xót xa. Trứng là thứ quý giá bao! Nguồn thu nhập chính của gia đình dựa việc bán trứng để kiếm tiền. thấy cháu như , Lữ dù tiếc trứng đến cũng còn cách nào khác!
So với việc xót trứng, đương nhiên bà càng xót cháu trai hơn.
Nghe thấy trứng để ăn, Lữ Đại Sơn lập tức nín .
Trình Xuân Nha Lữ bế cháu , từ đầu đến cuối một lời. Với một đứa con hỏng từ gốc như thế, kiếp nguyên chủ nghĩ thế nào mà cho rằng thể uốn nắn tính cách của nó chứ?
Mặc dù kiếp nguyên chủ luôn nhốt trong phòng, nhưng nhà họ Lữ ngăn cản Lữ Đại Sơn đến gần , mà ngược , phần lớn thời gian bé đều ở bên cạnh cô. Bởi vì vùng quê nghèo, Lữ tuy tuổi nhưng vẫn đồng việc, nên Lữ Đại Sơn chỉ thể ở nhà để Trình Xuân Nha chăm sóc. Sau , khi nhà họ Lữ nới lỏng việc canh giữ, nguyên chủ càng chú tâm hơn việc giáo d.ụ.c con. Cô nhận tính cách của con ảnh hưởng bởi nhà họ Lữ. Nếu nghiêm khắc dạy dỗ, lớn lên chắc chắn nó cũng sẽ tính cách y hệt bọn họ.
tiếc , đó chỉ là suy nghĩ một chiều của nguyên chủ. Di truyền là một thứ kỳ diệu, những trời sinh thừa hưởng bản chất . Dạy dỗ từ nhỏ cũng thể đổi bản tính xa đó.
Mẹ Lữ luộc cho cháu một quả trứng, cháu ăn ngấu nghiến, hai miếng hết một quả trứng, bà kìm mà nuốt nước bọt. Đó là trứng đấy! Bà bao nhiêu năm nếm mùi trứng .
"Bà nội, con ăn nữa." Một quả trứng Lữ Đại Sơn ăn đủ.
"Ôi chao! Cháu tưởng trứng là rau cải thối !" Mẹ Lữ búng trán cháu. "Đó là trứng, quý lắm đấy."
"Huống chi ngay cả rau cải thối cũng thể ăn thoải mái như ."
"Con ăn nữa, con ăn nữa," Lữ Đại Sơn bắt đầu loạn. "Oa oa! Con ăn trứng nữa, con ăn trứng nữa, bà nội hư, bà nội hư, con ghét bà nội!"
Nghe cháu trai ghét , Lữ chịu nổi: "Được , bà luộc thêm cho cháu một quả trứng nữa. chúng , chỉ ăn thêm một quả thôi, ăn xong đòi nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/chuong-767-nguoi-phu-nu-bi-bat-coc-2.html.]
"Vâng!" Lữ Đại Sơn lập tức nín , ngoan ngoãn gật đầu. Ngoại hình vốn đáng yêu, thêm bộ dạng ngoan ngoãn , Lữ càng thêm yêu quý. Bà hôn cháu trai một cái thật kêu, chẳng còn tiếc trứng nữa.
Cái con đàn bà thối Trình Xuân Nha tuy chẳng điểm nào , nhưng đứa con nó sinh thì chê . Nhìn khắp cả làng, chẳng đứa trẻ nào thể so sánh với đứa cháu cưng của bà.
lúc Lữ chuẩn luộc thêm một quả trứng thì những còn trong nhà họ Lữ cũng đồng về. Hôm nay Lữ cũng đồng việc, nhưng bà luôn về sớm để nấu cơm.
Lý do bà đưa phần ăn của Trình Xuân Nha cho cô ăn là vì đứa cháu cưng. Bà rõ Trình Xuân Nha luôn tiết kiệm phần ăn của cho cháu cưng. Ai ngờ hôm nay Trình Xuân Nha ăn hết cả cái bánh ngô, chừa một miếng nào cho cháu. Hừ! Cứ chờ đấy, tối nay bà sẽ dạy cho cô một bài học.
"Trứng," Lữ Đại Hà, họ chín tuổi của Lữ Đại Sơn, bàn ăn thấy quả trứng trong tay em họ liền yên . "Bà nội, con cũng ăn trứng."
"Ăn ăn ăn, cháu là ma đói đầu thai !" Mẹ Lữ lập tức mắng cháu trai lớn. "Cái nết y chang mày, đều là ma đói đầu thai!"
Con dâu cả nhà họ Lữ là mua về. Cô là gả đến từ một ngôi làng khác theo hình thức đổi dâu nên ngoại hình . Hơn nữa, gen nhà họ Lữ cũng , nên những đứa trẻ sinh cũng . À, con dâu cả nhà họ Lữ sinh hai đứa con trai, lượt là Lữ Đại Hà chín tuổi và Lữ Đại Thụ bảy tuổi.
Từ khi cháu nội út đời, hai đứa cháu lớn ngoại hình còn Lữ yêu quý nữa.
Lý Tiểu Hoa, tức con dâu cả, chồng mắng, đến một tiếng cũng dám ho he. Mặc dù cô là dâu mua, nhưng cũng chẳng địa vị gì trong nhà họ Lữ, nên dám cãi chồng.
"Bà nội thiên vị," Lữ Đại Thụ tức giận . "Tại em họ trứng ăn, còn con và ? Con và còn đồng kiếm công, còn em họ chỉ ở nhà ăn bám."
"Vậy mà tại em họ trứng ăn, còn con và ?"
"Ăn ăn ăn, mày sợ c.h.ế.t !" Mẹ Lữ càng tức giận hơn. "Mày với mày thể so với em họ ? Mày bao nhiêu tuổi , còn em họ mới mấy tuổi?"
"Chẳng chút nào giống cả! Đều là do cái đồ mày, nên mới sinh hai cái thứ hư hỏng như chúng mày."
"Mẹ, là quá đáng !" Lữ Đại, con trai cả của Lữ, . "Sao hai đứa con trai của con là đồ hư hỏng? Con từ nhỏ thiên vị Lữ Nhị, nhưng đến đời cháu, cũng thiên vị đứa con mà nó sinh ?"
"Không lớn nào như . Thiên vị con trai đành, đến cháu cũng thiên vị. Cũng may là con tính nên so đo với ."
" ngờ càng ngày càng quá đáng, hai đứa con trai của con, ăn càng ngày càng kiêng nể gì."
Mẹ vợ, Lữ Đại còn thể bỏ qua. hai đứa con trai của , thì Lữ Đại thể chấp nhận .