[XUYÊN NHANH] HOẠ THUỶ TỪ CHỐI NHẶT BẠN TRAI TRONG THÙNG RÁC - Nam Chính Vứt Bỏ Vợ Cả, Ép Cưới Vợ Lẻ Của Cha - Chương 9
Cập nhật lúc: 2025-06-07 05:24:42
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau vài ngày uống thuốc, cơ thể Trầm Ngư cuối cùng cũng hồi phục.
Vì thế, khi cơ thể đã khỏe hẳn mà Linh Đang vẫn định sắc nốt số thuốc còn lại, cô lập tức ngăn cản.
“Linh Đang, đừng sắc thuốc nữa. Dù có sắc xong tôi cũng không uống.”
“Nhưng đại phu nói nên uống hết mới tốt.”
“Tôi biết cơ thể mình. Tôi khỏi hẳn rồi. Không cần uống nữa.”
“Nhưng phu nhân…”
“Thôi, đừng gọi. Gọi cũng vô ích.”
Thấy Trầm Ngư kiên quyết như vậy, Linh Đang chỉ đành buông gói thuốc trong tay xuống.
Nhưng đúng lúc đó, Trầm Ngư nhớ lại chuyện đã dự định từ trước, ánh mắt sáng lên, rồi bảo Linh Đang mang gói thuốc lại.
Linh Đang hơi khó hiểu nhưng vẫn đưa thuốc cho Trầm Ngư, rồi đứng bên nhìn cô lần lượt nhặt ra từng loại dược liệu với hình dạng khác nhau.
“Phu nhân, người đang làm gì vậy?”
Dù ghét thuốc đắng đến mấy cũng đâu cần trút giận lên mấy vị thuốc đó chứ? Dù sao cũng là đồ đắt tiền…
Trầm Ngư không trả lời ngay, mà chỉ đến khi đã phân biệt xong hết dược liệu, xác định được thứ thay thế cho vị thuốc mà cô ghi nhớ trong đầu, mới quay sang hỏi:
“Linh Đang, em có muốn xóa vết bớt trên mặt không?”
“Hả?” Linh Đang theo phản xạ đưa tay che mắt phải.
“Xóa… xóa vết bớt sao?”
Giọng Linh Đang có chút buồn bã:
“Phu nhân, vô ích thôi ạ. Trước đây em đã hỏi nhiều đại phu rồi, ai cũng bảo bớt của em vừa to vừa sâu, không thể xóa được.”
Là con gái, đương nhiên Linh Đang cũng quan tâm đến ngoại hình như bao người hầu khác trong phủ. Ngay từ khi nhận được tháng lương đầu tiên, cô ấy đã đến hỏi hết các y quán trong trấn Thanh Bình, thậm chí còn tìm đến cả Trương đại phu ở Hồi Xuân Đường.
Nhưng tất cả các đại phu đều chỉ nói một câu: Vết bớt này cả đời không thể xoá được.
Từ hy vọng tràn đầy thuở ban đầu, Linh Đang dần dần trở nên không muốn nhắc đến nữa.
Trong ánh mắt của cô gái trẻ tràn đầy uất ức. Cô ấy không hiểu tại sao mình lại xui xẻo như vậy, vì sao vết bớt đó lại xuất hiện trên gương mặt mình.
Mọi bất hạnh trong đời cô có thể nói đều bắt nguồn từ vết bớt này.
Cũng vì nó mà cha mẹ cô bán cô đi.
Cũng vì nó mà cô bị gọi là “quái vật xấu xí”, bị người trong phủ bắt nạt hết lần này đến lần khác.
Trầm Ngư hiểu rõ tâm trạng của Linh Đang, liền dịu giọng an ủi:
“Tôi từng thấy người khác dùng cách này, hiệu quả thật sự tốt… Chúng ta thử xem nhé? Dù sao thì cũng chẳng thể tệ hơn bây giờ đâu.”
Có lẽ vì ánh mắt đầy hy vọng và chân thành của Trầm Ngư, Linh Đang do dự một lát rồi khẽ gật đầu đồng ý thử.
Cũng có thể, sâu trong lòng cô ấy vẫn còn giữ lại một tia hi vọng, như lời Trầm Ngư nói: Biết đâu vết bớt thật sự biến mất thì sao?
Tiền thuốc mà đại quản gia cho vẫn còn dư một ít. Trầm Ngư mô tả hình dáng của một vài vị thuốc cần bổ sung và bảo Linh Đang đến Hồi Xuân Đường mua thêm.
Trong mấy ngày sau đó, Trầm Ngư gần như ở lì trong phòng, không ra ngoài. Linh Đang cũng không được phép vào trong.
Ở thế giới này, việc dùng thuốc bôi để xóa vết bớt vốn rất tốn thời gian và công sức, mà kết quả lại không chắc chắn. Vì vậy, Trầm Ngư cần điều chế lại các vị thuốc để đảm bảo hiệu quả như mong muốn.
Trong mắt Trầm Ngư, vết bớt cũng giống như cái mà giới tu sĩ ở Thương Lan giới gọi là tạp chất tích tụ trong cơ thể.
Vì vậy, loại thuốc mà Trầm Ngư đang điều chế là phiên bản đơn giản hóa của một loại đan dược tên là “Luyện Thể Đan". Loại đan này giúp tu sĩ loại bỏ tạp chất trong người trước khi tu luyện, để có thể hấp thu linh khí hiệu quả hơn.
Thông thường, tu sĩ càng mạnh thì vẻ ngoài càng có sức hút. Không phải vì họ thay đổi khuôn mặt, mà bởi khi cảnh giới càng cao, tạp chất trong cơ thể càng ít, làn da ngày càng trắng mịn, sáng trong.
Tức là càng tu luyện, vẻ ngoài càng trở nên xinh đẹp.
Vì thế giới này không có linh khí, Trầm Ngư buộc phải rút một tia linh khí từ linh hồn mình ra để kích hoạt dược tính của các thảo dược.
Cuối cùng, cô đã điều chế được năm phần thuốc bôi ngoài da.
“Phu nhân, đây là thuốc thật sao? Thật sự có hiệu quả không ạ?" Linh Đang nhìn mấy hũ thuốc mỡ đen sì trước mặt, hơi chần chừ.
Trầm Ngư đáp:
“Thử đi rồi biết. Tối nay bôi một lớp trước khi ngủ, sáng mai rửa mặt sạch sẽ rồi nhìn xem có gì khác.”
“Vâng ạ.”
Linh Đang không muốn làm phu nhân thất vọng, nên tối đó cô rửa mặt sạch sẽ từ sớm, bôi một lớp thuốc lên vết bớt ở má phải, rồi lên giường nằm, trong lòng vừa lo vừa mong.
Linh Đang thầm nghĩ nếu thuốc không có tác dụng gì thì cô cũng phải giả vờ có hiệu quả để khiến phu nhân vui lòng.
Nghĩ vậy rồi cô từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.
Mãi đến sáng hôm sau, khi Thẩm Khê phát hiện Linh Đang chưa dậy làm việc và tới gõ cửa gọi cô dậy, cô mới bừng tỉnh khỏi cơn mộng.
“Linh Đang?" Giọng Thẩm Khê vang lên bên tai. Linh Đang ngồi bật dậy, thấy ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên bàn thì giật mình, vội vã nhảy khỏi giường.
Chết rồi, cô ngủ quên mất!
Vừa hối hận trong lòng, cô vừa nhanh chóng thay quần áo, rửa mặt như thường lệ, rồi mở cửa chạy ra ngoài.
“Anh Đại Tráng, anh đun nước giúp em trước nhé, em đi gọi phu nhân dậy!”
Cô nói với Thẩm Khê rồi vội vàng chạy về phía phòng Trầm Ngư.
Thẩm Khê nhìn dáng vẻ luống cuống của cô, định nói gì đó, nhưng khi nhìn rõ gương mặt cô, y sững người.
“Linh Đang, em…”
Còn chưa nói hết câu, Linh Đang đã chạy mất.
“Chuyện đó để lát nữa nói, anh Đại Tráng!" Cô vừa chạy vừa nói.
Cô vội vàng đẩy cửa phòng Trầm Ngư ra, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy phu nhân đã mặc chỉnh tề, đang ngồi ăn sáng bên bàn.
Linh Đang không kịp nghĩ tại sao Trầm Ngư bị liệt chân lại có thể từ giường ra đến bàn, chỉ vội cúi đầu xin lỗi:
“Phu nhân, em xin lỗi… Hôm nay em ngủ quên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-hoa-thuy-tu-choi-nhat-ban-trai-trong-thung-rac/nam-chinh-vut-bo-vo-ca-ep-cuoi-vo-le-cua-cha-chuong-9.html.]
Trầm Ngư đặt thìa xuống, dùng khăn tay lau miệng rồi dịu dàng nói:
“Không sao. Gần đây em vất vả quá rồi, ngủ thêm một chút cũng tốt.”
Ánh mắt Trầm Ngư dừng lại trên má phải của Linh Đang. Thấy vết bớt đã nhạt đi một chút, cô mỉm cười:
“Tốt rồi, có hiệu quả.”
Linh Đang ngẩng đầu ngơ ngác:
“Hả? Phu nhân nói gì ạ?”
Lúc này Thẩm Khê cũng vừa bước vào, nghe thấy vậy thì chen lời:
“Linh Đang, em không nhận ra à? Vết bớt trên mặt em hôm nay nhạt đi rất nhiều.”
Thẩm Khê liếc nhìn cô gái đang ngồi đó. Trước đó, khi Linh Đang và Trầm Ngư bí mật ở trong phòng, y đã đoán được họ đang làm gì.
Thẩm Khê có một người bạn mới về từ thành phố lớn. Y không rõ vì sao người đó lại quay về trấn Thanh Bình hẻo lánh này, chỉ biết rằng người ấy từng học y, nhưng không phải y học cổ truyền, mà là y học phương Tây tiên tiến từ nước ngoài.
Sau khi thân thiết hơn với Linh Đang, Thẩm Khê biết cô rất tự ti về vết bớt đó. Nên mấy hôm trước, y đã lén hỏi người bạn đó xem vết bớt ấy có thể chữa được không.
Nhưng người bạn kia cũng bảo: Với y học hiện tại, không thể trị dứt điểm.
Không ngờ điều mà bạn y bó tay thì Trầm Ngư lại làm được. Hiệu quả rõ rệt đến mức vết bớt trên mặt Linh Đang mờ hẳn đi.
Khi thấy Linh Đang bước ra khỏi phòng, điều đầu tiên Thẩm Khê chú ý chính là khuôn mặt cô.
“Hả?" Linh Đang sững người.
Lúc nãy cô chỉ lo rửa mặt, không nhìn kỹ gương.
Thấy cả Trầm Ngư và Thẩm Khê đều nhìn mình chăm chú, Linh Đang đưa tay lên chạm vào vết bớt.
Sau vài lần sờ thử, cô chợt nhận ra điều gì đó, vội vã chạy ra sân, tới bên chậu nước, cúi đầu nhìn vào mặt nước.
Trong làn nước trong vắt, một cô gái với đôi mắt to tròn đang nhìn lại cô.
Vết bớt xanh đen ở má phải thật sự đã nhạt màu rõ rệt.
“Có tác dụng… thật sự có tác dụng…”
Linh Đang thì thào, rồi không kìm được nữa, ôm mặt khóc nức nở bên cạnh chậu nước.
Thứ đã hành hja cô gần cả cuộc đời… cuối cùng cũng có thể biến mất.
Trước cửa phòng, Thẩm Khê nửa đỡ lấy Trầm Ngư, cả hai cùng lặng lẽ nhìn cô gái nhỏ đang khóc vì mừng. Trong lòng họ thật lòng thấy mừng cho Linh Đang.
[Chỉ vì vết bớt trên mặt một người bình thường mà hy sinh lớn như vậy? Có đáng không?]
Hệ thống truyện ngọt lại cất giọng mỉa mai.
[Đáng hay không… thì liên quan gì đến ngươi?] Trầm Ngư đáp.
Trầm Ngư từ trước đến nay luôn hành động theo cảm tính. Cô thích cô bé Linh Đang, nên sẵn sàng trả giá để giúp cô ấy hoàn thành nguyện vọng. Vì thế, cô chẳng hề bận tâm chuyện có đáng hay không.
Huống hồ, nói thật thì, phần thần hồn mà cô phải tiêu hao để làm việc này, đối với cô mà nói, chỉ như muối bỏ biển.
[Ngươi đúng là không nói lý lẽ.]
Hệ thống truyện ngọt hoàn toàn không thể hiểu nổi ký chủ của mình.
[Ngươi cũng vậy thôi..]- Trầm Ngư hừ lạnh trong lòng.
Sau khi phát hiện thuốc của Trầm Ngư thật sự có tác dụng, hàng đêm Linh Đang chăm chỉ bôi thuốc hơn hẳn.
Thêm một tháng nữa trôi qua, vết bớt trên mặt cô hoàn toàn biến mất không để lại dấu vết.
Thật ra quá trình này có thể diễn ra nhanh hơn, nhưng Trầm Ngư không muốn khiến người khác nghi ngờ, nên cố tình giảm hiệu lực mỗi phần thuốc, kéo dài thời gian hồi phục.
Tất nhiên, đối với Linh Đang, việc một vết bớt đeo bám suốt mười sáu năm qua lại có thể biến mất chỉ trong một tháng đã là kỳ tích rồi.
Vì vậy, Linh Đang càng chăm sóc Trầm Ngư chu đáo hơn trong sinh hoạt hàng ngày
Trầm Ngư cũng nhân cơ hội đó để âm thầm gia tăng mối quan hệ với Thẩm Khê.
Và cô xử lý chuyện này cực kỳ nhẹ nhàng, tự nhiên.
Những cái liếc mắt, những va chạm vô tình, gò má ửng đỏ khi chạm ánh mắt đối phương...
Những động tác mập mờ đầy ẩn ý của một tình cảm chớm nở, đều được cô sử dụng vừa vặn và khéo léo.
Trầm Ngư có thể cảm nhận được sự dịu dàng trong thái độ của Thẩm Khê dành cho mình ngày một rõ rệt.
Thỉnh thoảng đi ra ngoài, y sẽ mua về món ăn vặt cô thích.
Thậm chí khi thấy thứ gì hay ho trên phố, y cũng mua hai phần, một cho cô, một cho Linh Đang.
Bầu không khí mập mờ giữa hai người dường như đã quá rõ ràng, chỉ có Linh Đang hơi vô tâm, không nghĩ nhiều.
Cô đơn thuần cho rằng do ở bên nhau lâu ngày, nên tình cảm giữa Thẩm Khê và phu nhân thân thiết hơn cũng là chuyện bình thường.
Đối diện với tình hình này, hệ thống truyện ngọt tức giận không thôi, liên tục cảnh cáo.
[Cảnh cáo: Hành vi hiện tại của ký chủ là sai quy tắc. Xin hãy dừng lại ngay lập tức.]
[Ngươi càng tức giận, ta lại càng vui.] Trầm Ngư đáp lại đầy lười biếng.
[Cảnh báo! Cảnh báo! Ký chủ đang có hành vi thân mật quá mức với nhân vật không liên quan. Hệ thống sẽ áp dụng biện pháp khẩn cấp!]
Hệ thống giận dữ gào lên, rồi đột nhiên... im bặt.
Sự im lặng bất thường ấy khiến Trầm Ngư trở nên cảnh giác.
Cô bắt đầu nghi ngờ hệ thống đang tính giở trò gì sau lưng mình.
Lẽ nào nó định khiến người khác phát hiện mối quan hệ mờ ám giữa cô và Thẩm Khê, rồi đến chia rẽ họ?
Trầm Ngư suy đoán ra đủ tình huống, nhưng chưa kịp nghĩ kỹ thì chẳng bao lâu sau đã có người đến giải đáp nghi ngờ của cô.
Vài ngày sau đó, khi Trầm Ngư đang ngồi trong sân như thường lệ, cô đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt nóng rực đang chiếu thẳng vào mình.
Ánh mắt đó mang theo cảm giác chiếm hữu và dâm tà rất rõ ràng, khiến người bị nhìn cảm thấy khó chịu đến mức buồn nôn.
Trầm Ngư theo ánh nhìn đó quay đầu lại, và bắt gặp một người đàn ông trung niên tầm năm mươi, sáu mươi tuổi, bụng phệ, đang nhìn cô chằm chằm.