[XUYÊN NHANH] HOẠ THUỶ TỪ CHỐI NHẶT BẠN TRAI TRONG THÙNG RÁC - Nam Chính Vứt Bỏ Vợ Cả, Ép Cưới Vợ Lẻ Của Cha - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-06-04 11:58:21
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cuộc sống của Trầm Ngư trong phủ nhà họ Lạc vô cùng nhàm chán. Cô không thể đi lại, không thể giống những người khác ra ngoài dạo chơi giải khuây. Thế giới này lại không giống như thế giới trước, không có những thứ như tiểu thuyết hay phim ảnh để người ta có thể giải trí ở nhà.
Mỗi ngày, việc cô có thể làm cũng chỉ là sáng được Linh Đang giúp rửa mặt chải tóc, rồi được cô bé bế ra sân ngồi cả ngày. Lúc nào rảnh rỗi, Linh Đang sẽ kéo ghế nhỏ ngồi dưới chân cô, vừa xoa bóp chân vừa trò chuyện, kể cho cô nghe những chuyện vặt đang xảy ra trong phủ nhà họ Lạc.
Nào là hôm qua Đại phu nhân và Tứ phu nhân - người được lão gia sủng ái nhất - tranh chấp nhau một tấm vải; hôm nay thì Thập Nhị phu nhân lấy cớ tiểu thiếu gia bị ốm để mời lão gia sang phòng mình; vài ngày nữa lại đến sinh nhật Thất phu nhân, lão gia tặng một chiếc vòng tay bằng ngọc...
Qua những câu chuyện ngắn ngủi ấy, Trầm Ngư cũng dần nắm được sơ đồ quan hệ trong phủ nhà họ Lạc, cũng như những hận thù, yêu ghét giữa mười hai bà vợ của Lạc lão gia.
Phải nói rằng, chỉ riêng cái phủ nhỏ này thôi mà những chuyện ân oán tình thù trong đó cũng chẳng thua gì mấy bộ phim đầy kịch tính mà Trầm Ngư từng xem cùng Tần Hải Lan ở thế giới trước.
Thậm chí về độ phức tạp của mối quan hệ giữa các nhân vật còn có phần hơn hẳn.
Ví như chuyện mà cô nàng ngây thơ Linh Đang đang khó hiểu kể lại cho Trầm Ngư nghe lúc này:
"Phu nhân ơi, hôm qua em thấy Cửu phu nhân và Thập phu nhân đánh nhau. Nhưng hai người kỳ lắm, đánh nhau mà trước khi đánh còn phải... cởi áo nữa? Mà Cửu phu nhân cũng thật tàn nhẫn, lưng và tay của Thập phu nhân bị cào đầy dấu móng tay luôn đó!"
Nghe vậy, Trầm Ngư liếc mắt nhìn Linh Đang một cái, trong lòng lại âm thầm tưởng tượng thêm hai cái "nón xanh" đội lên đầu Lạc lão gia.
Lúc Trầm Ngư và Linh Đang đang nói chuyện, Thẩm Khê lúc này đã bước ra ngoài sân.
Linh Đang thấy thế tò mò hỏi: "Anh Đại Tráng, anh đi đâu vậy?"
Thẩm Khê quay đầu lại, cười hiền hậu: "Tôi hẹn người ta hôm nay ra phố mua ít đồ."
Tuy Lạc lão gia là người chẳng ra gì, nhưng làm việc trong phủ vẫn có một chút lợi ích, ít nhất mỗi tháng người hầu trong phủ đều được trả lương ổn định để gửi về nhà.
"Ồ, vậy anh đi sớm về sớm nhé, trưa nay mình có món thịt đó!" Linh Đang nói vui vẻ.
Bây giờ cô đã tự động xếp Thẩm Khê vào cùng phe với mình và Trầm Ngư, nên khi nói chuyện cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Thẩm Khê gật đầu, tiếp tục rời đi.
Y và đại quản gia hẹn nhau cứ bảy ngày gặp mặt một lần, hôm nay chính là ngày hẹn.
Phủ nhà họ Lạc nằm ở phía Nam trấn Thanh Bình, còn khu chợ thì lại nằm ở phía Bắc. Khoảng cách không xa, nhưng Thẩm Khê cũng mất nửa tiếng đi bộ mới đến được quán trà đã hẹn.
"Khách quan, dùng gì ạ?"
Vừa bước vào, tiểu nhị của quán trà đã hồ hởi chạy đến tiếp đón.
"Phòng số 3 chữ Địa, phiền dẫn đường."
Nghe vậy, tiểu nhị liền hiểu ngay, lập tức dẫn Thẩm Khê lên tầng hai.
Mỗi lần gặp nhau, Thẩm Khê và đại quản gia Ngô Bình đều đổi địa điểm, cũng đều cải trang, để tránh bị Lạc lão gia phát hiện vì tiếp xúc quá nhiều.
Tiểu nhị đưa Thẩm Khê đến phòng số 3 chữ Địa rồi lại quay xuống tầng dưới đón khách khác.
Thẩm Khê đẩy cửa bước vào, một người đàn ông trung niên gầy gò đã ngồi sẵn trong phòng, đang nhâm nhi trà.
Nghe thấy tiếng động, ông ngẩng đầu nhìn lên, thấy Thẩm Khê thì lập tức nở nụ cười hiền từ, giống như đang nhìn con ruột của mình vậy.
Ngô Bình đẩy chén trà vừa mới pha xong về phía Thẩm Khê: "Ngồi đi, nếm thử trà này xem. Nghe nói là giống mới mà lão gia quán trà này mới tìm được, uống cũng ổn lắm."
Thẩm Khê không rành về trà, nên vừa ngồi xuống liền uống một hơi cạn sạch.
Ngô Bình thấy vậy không khỏi bật cười lắc đầu: "Trâu nhai mẫu đơn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-hoa-thuy-tu-choi-nhat-ban-trai-trong-thung-rac/nam-chinh-vut-bo-vo-ca-ep-cuoi-vo-le-cua-cha-chuong-5.html.]
Thẩm Khê nghe xong liền cúi đầu nói: "Trước giờ chưa từng uống, nên giờ cũng không biết cách thưởng thức."
Nói xong, đúng như dự đoán, người đối diện liền hiện rõ vẻ xót xa.
Ngô Bình thở dài: "Đúng là nghiệp mà..."
Phải rồi, nếu như năm xưa Thẩm tiểu thư không bị tên vô sỉ Lạc Lương Tài lừa dối, cướp hết gia sản, thì Thẩm Khê đâu phải sống cảnh thiếu thốn suốt bao năm, chẳng được học hành tử tế?
Y vốn dĩ nên là thiếu gia danh chính ngôn thuận của nhà họ Thẩm.
Thấy đối phương lại chìm vào ký ức, Thẩm Khê liền ân cần an ủi: "Chú Ngô, không sao đâu. Mọi chuyện đã qua rồi. Bây giờ có chú giúp cháu thế này cháu đã mãn nguyện lắm rồi. Đợi sau này cháu hoàn thành tâm nguyện của mẹ, giành lại gia sản nhà họ Thẩm, cháu nhất định sẽ bắt Lạc Lương Tài phải trả giá."
Ngô Bình khẽ lau khóe mắt đã hơi ướt của mình, rồi bắt đầu nói đến chuyện chính trong lần gặp này.
"Tháng sau, vào đầu tháng, tiệm vải của nhà họ Lạc sẽ nhập một lô hàng mới từ Hàng Châu. Đến lúc đó, cháu mang người mai phục sẵn ở tuyến đường họ buộc phải đi qua, rồi cướp hàng."
Bên cạnh sự hỗ trợ của Ngô Bình, Thẩm Khê còn có một nhóm người do chính y tập hợp ở ngoài trấn Thanh Bình. Dù đa phần đều là dân lang thang, nhưng trong những chuyện như thế này lại dùng rất thuận tay.
Ngô Bình bán đứng "người một nhà" chẳng hề nương tay chút nào.
Thời buổi này là lúc binh loạn, ngoài kia các tổ chức quân phiệt mọc lên như nấm, có tốt có xấu. Gần trấn Thanh Bình cũng có vài tên tướng quân phiệt. Đến lúc đó, ông chỉ cần đổ vấy mọi chuyện lên đầu bọn chúng, cho dù Lạc Lương Tài có biết hàng hóa bị cướp cũng chỉ có thể nuốt giận vào trong.
Giờ thì có tiền không bằng có quyền, mà có quyền cũng không bằng có súng.
Lạc Lương Tài chỉ là một tên phú hộ địa phương nhỏ bé ở trấn Thanh Bình, chẳng thể làm gì nổi những người kia.
Thẩm Khê và Ngô Bình lại tiếp tục bàn bạc xem cách sắp xếp thế nào cho chắc chắn nhất.
Sau khi bàn xong, hai người thuận tiện dùng bữa luôn tại quán trà.
Ngô Bình gọi món gà nếp nổi tiếng ở đây. Cơm nếp dẻo ngọt bao lấy thịt gà mềm mại, hương vị tuyệt hảo.
Nhưng Thẩm Khê chỉ mới ăn được hai đũa, không hiểu sao đầu óc lại hiện lên cảnh hai cô gái mấy hôm trước háo hức mong chờ được ăn món nước mát giải khát giữa trưa, kết quả lại chỉ nhận được mấy cái bánh bao.
Y nhớ đến dáng vẻ yên tĩnh của cô khi cúi đầu ăn cơm, lại nhớ đến những lời đầy bất bình mà Linh Đang đã thốt lên.
Không khỏi ngẩng đầu hỏi Ngô Bình:
"Chú Ngô, chú có biết chuyện của cô ấy không?"
"Cô ấy nào?" Ngô Bình ngẩng đầu lên.
Thẩm Khê mím môi:
"Chính là Thập Tam phu nhân đó ạ. Cháu thấy bọn người nhà trong phủ sao cứ như đang bắt nạt cô ấy vậy."
Ngô Bình hiểu ra, lắc đầu thở dài:
"Cô gái đó cũng khổ lắm. Lúc trước chú xếp cháu vào viện của cô ấy, chính là thấy cô ấy ít nói, dễ gần."
"Khổ sao ạ?"
"Cháu có thấy chân cô ấy không? Biết tại sao lại thành thế không?"
"Con chưa nghe ai nói về chuyện này cả."
"Bị Lạc Lương Tài sai người đánh gãy đấy. Cô ấy tên An Trầm Ngư, vốn là cháu gái của một gia đình nông dân thuê đất của Lạc Lương Tài. Mồ côi cha mẹ từ nhỏ, được chú thím nuôi nấng. Hôm đó, Lạc Lương Tài bỗng nhiên hứng chí tự mình đến thu tiền thuê, tình cờ nhìn thấy cô ấy. Tên vô lương tâm như hắn đâu có xem tuổi tác gì, cô gái mới chỉ mười sáu mà hắn đã ngang nhiên ép cưới mang về phủ làm vợ lẽ. Cô ấy tính cách cứng cỏi, đêm đó liền trốn đi. Nhưng xui xẻo là chưa chạy được bao xa đã bị bắt lại. Lạc Lương Tài mất mặt, giận quá hóa cuồng, liền sai người đánh gãy chân cô ấy. Ôi... thời buổi loạn lạc, lòng người bạc bẽo."