[XUYÊN NHANH] HOẠ THUỶ TỪ CHỐI NHẶT BẠN TRAI TRONG THÙNG RÁC - Nam Chính Vứt Bỏ Vợ Cả, Ép Cưới Vợ Lẻ Của Cha - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-06-07 13:57:54
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Khê ra ngoài đã một lúc lâu, mãi đến khi mặt trời lặn mới nhẹ nhàng đẩy cổng viện bước vào.
Vừa bước vào, y ngẩng đầu nhìn phòng của Trầm Ngư và Linh Đang. Hai gian phòng đều tối om, có vẻ như hai người đã ngủ cả rồi.
Thẩm Khê đưa tay vào áo, sờ đến gói bánh được bọc cẩn thận bằng giấy dầu.
Đó là món bánh mua từ tiệm nhà họ Tần ở cuối trấn Thanh Bình. Y từng mua một lần trước đó, Trầm Ngư khen ngon. Lời khen đó, y luôn ghi nhớ trong lòng. Lần này ra ngoài xử lý công việc, y cố tình vòng lại để mua.
Chỉ là y không ngờ kế hoạch hôm nay của mình với chú Ngô lại gặp chút rắc rối, suýt nữa khiến những việc làm bí mật của Ngô Bình bị Lạc Lương Tài phát hiện.
May thay sau khi kịp thời vá lỗ hổng, một lần nữa thành công đánh lừa ông ta. Nhưng vì thế mà y về nhà muộn hơn thường lệ.
Thẩm Khê đứng một lúc, định sẽ đặt gói bánh lên bàn cho Trầm Ngư. Ngày mai, y còn phải đi sớm, không thể tự tay đưa cho cô.
Nếu đặt lên bàn, sáng mai tỉnh dậy cô sẽ thấy.
Y khẽ đẩy cửa phòng Trầm Ngư rồi rón rén bước vào.
Ánh trăng ngoài trời lặng lẽ chiếu vào qua khe cửa, chỉ đủ sáng một vùng nhỏ gần bàn.
Thẩm Khê lấy gói bánh trong túi áo ra, đặt nhẹ lên bàn.
Sau đó, y quay người định rời đi thì...
Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên từ trong bóng tối.
“Anh về rồi à?”
Chỉ bốn chữ đơn giản, nhưng Thẩm Khê lập tức cảm nhận được tâm trạng người nói không vui.
Y dừng bước, quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói. Sau một hồi trong bóng tối, mắt y đã quen, có thể nhìn rõ cảnh tượng trong phòng.
Y thấy Trầm Ngư đang ngồi ngay ngắn trên giường, quần áo chỉnh tề, chăn gối cũng gấp gọn gàng. Dường như cô chưa từng ngủ từ trước khi hắn vào phòng.
Thẩm Khê thấy khó hiểu: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Đáng lý giờ này, Trầm Ngư đã phải ngủ say rồi chứ.
Câu hỏi đơn giản ấy lại khiến cô gái cúi đầu, không đáp.
Lòng Thẩm Khê bắt đầu bất an. Không lẽ trong lúc y vắng mặt, có ai đó lại bắt nạt cô?
Y bước nhanh hai bước đến gần: “Có chuyện gì vậy? Nói cho tôi biết, có lẽ tôi có thể giúp…”
Câu nói còn chưa dứt, Thẩm Khê đột ngột im bặt. Vì giờ đây, y chỉ còn cách cô không đến nửa bước và có thể nghe rõ tiếng nghẹn ngào khe khẽ của cô gái ngồi trên giường.
Tiếng khóc rất khẽ, nhưng y chắc chắn mình không nghe lầm.
Y lặng người giây lát rồi khẽ hỏi, đầy lo lắng: “Trầm Ngư, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trong lúc sốt ruột, y buột miệng gọi cái tên mà y đã lặp đi lặp lại biết bao lần trong lòng mình.
Có lẽ nhận ra Thẩm Khê đã phát hiện mình khóc, Trầm Ngư không còn cúi đầu rơi lệ nữa. Cô từ từ ngẩng lên, khuôn mặt xinh đẹp lúc này đẫm nước mắt.
Ánh mắt u buồn ấy khiến tim Thẩm Khê như bị ai bóp nghẹt.
Giọng y dịu lại, nhẹ nhàng dỗ dành: “Nói cho tôi biết, rốt cuộc là chuyện gì?”
Rồi y thấy cô gái cắn môi đến mức thịt môi đỏ ửng, cuối cùng khẽ khàng cất giọng nhỏ như tiếng mèo con:
“Đại Tráng… anh có thể đưa em rời khỏi nơi này không? Em không muốn hầu hạ Lạc lão gia… Anh có thể đưa em đi không?”
Thẩm Khê sửng sốt vì nội dung câu nói, rồi càng kinh ngạc hơn bởi thông tin trong đó.
Hầu hạ Lạc Lương Tài? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Y lập tức thu lại biểu cảm, nghiêm túc nhìn cô gái trước mặt: “Nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì. Đừng sợ. Dù là chuyện gì, tôi cũng nhất định bảo vệ em.”
Có lẽ vì vẻ mặt quá nghiêm túc của y, hoặc vì lời hứa chân thành ấy, lần này Trầm Ngư cuối cùng cũng nức nở kể cho y toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra hôm nay.
Khi nghe đến việc Lạc Lương Tài tuyên bố ba ngày nữa sẽ bắt Trầm Ngư vào viện hầu hạ, tay Thẩm Khê siết chặt lại.
Nỗi hận xưa nay với Lạc Lương Tài càng thêm sâu sắc.
Gã đàn ông đó từng khiến mẹ y ôm hận mà chết, giờ lại dám giở trò với một cô gái yếu đuối như Trầm Ngư.
Ông ta đã hơn bốn mươi, năm mươi tuổi rồi, vậy mà còn muốn bắt nạt cô gái mới lớn? Trước kia vì cô không chịu hầu hạ, ông ta đã ra lệnh đánh gãy chân cô. Giờ nếu cô vẫn chống cự, ông ta sẽ làm gì tiếp theo?
Trong cơn phẫn nộ, Thẩm Khê đột nhiên cảm thấy tay phải mình ươn ướt.
Y cúi xuống nhìn, phát hiện cô gái đang áp gương mặt đầy nước mắt vào bàn tay mình, như muốn làm nũng,
Từng giọt lệ của cô rơi xuống tay y, nóng hổi như lửa thiêu.
Thẩm Khê theo bản năng định rút tay phải về, nhưng cô gái trước mặt lại nghĩ rằng y đang muốn rời bỏ mình.
Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y phải của Thẩm Khê, nhất quyết không buông, nước mắt lăn dài trên má như chuỗi hạt bị đứt.
Cô nức nở nói: “Đại Tráng, em cảm nhận được… anh thích em đúng không? Em cũng thích anh, xin anh đưa em rời khỏi nơi này.”
Có lẽ vì quá sợ hãi, nên trong mắt cô, người đàn ông trước mặt là chiếc phao cứu sinh duy nhất.
Nghe những lời ấy, Thẩm Khê bỗng khựng lại, cả người cứng đờ. Y luôn cho rằng mình đã che giấu cảm xúc rất tốt.
Y có thích cô gái này không? Câu trả lời rõ ràng là có.
Y chưa từng thấy cô gái nào vừa dịu dàng vừa xinh đẹp như cô. Vào ngày y bế cô về phòng sau khi cô vô tình ngã xuống, tim y đã đập loạn không ngừng.
Nhưng cô lại là người của Lạc Lương Tài, là Thập Tam phu nhân của người đàn ông y hận nhất. Ngay từ đầu, y đã chán ghét thân phận này của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-hoa-thuy-tu-choi-nhat-ban-trai-trong-thung-rac/nam-chinh-vut-bo-vo-ca-ep-cuoi-vo-le-cua-cha-chuong-11.html.]
Dù y đã đem lòng yêu cô trước, y vẫn luôn day dứt vì đã ôm ấp người phụ nữ của Lạc Lương Tài.
Cho đến ngày hôm đó, khi Linh Đang nói ra sự thật ấy, và khi y biết được từ Ngô Bình về quá khứ của Trầm Ngư, mọi oán hận trong lòng y đã chuyển thành một loại cảm xúc không thể gọi tên.
Dù gì, y hiện chỉ là một kẻ hầu trong phủ họ Lạc, còn cô là vợ lẻ của Lạc Lương Tài - người cha trên danh nghĩa của y.
Thế nhưng, Thẩm Khê vẫn không nhịn được mà muốn đối xử tốt với cô gái đáng thương này. Mỗi lần ra ngoài, y đều mang về cho cô chút thức ngon vật lạ hay vài món đồ chơi nho nhỏ.
Y thích nhìn thấy nụ cười ngạc nhiên của cô khi nhận được quà.
Cô gái trong vòng tay y vẫn đang nói: “Đại Tráng, em biết anh không phải người tầm thường, nhưng em không để tâm đến điều đó. Em không muốn hầu hạ ông ta, em chỉ muốn ở bên anh. Anh sẽ đưa em đi chứ?”
Thẩm Khê thầm nghĩ: Quả là một cô gái thông minh.
Cô đã sớm biết y có gì đó không bình thường, nhưng chưa từng hỏi đến. Lần này là thật sự bị đẩy đến đường cùng nên mới đợi ở đây, nói ra những lời này.
“Tên tôi không phải Đại Tráng, tôi tên là Thẩm Khê.” Thẩm Khê đột nhiên lên tiếng.
Y muốn nghe cô gọi tên thật của mình, không phải cái tên giả y bịa ra khi mới vào phủ.
Trầm Ngư cụp mắt xuống, trong ánh nhìn thoáng hiện lên một tia ranh mãnh, nhưng ngay sau đó cô đã nhanh chóng che giấu, thay vào đó là vẻ ngoan ngoãn và vâng lời.
Cô dịu dàng nói: “Thẩm Khê, anh sẽ đưa em rời khỏi nơi này chứ?”
Trầm Ngư vốn rất giỏi đọc vị lòng người. Cô hiểu, những người đàn ông như Thẩm Khê - từng chịu tổn thương từ nhỏ - thường có lòng tự tôn cực kỳ mạnh mẽ.
Loại đàn ông này thường không thích nữ nhân quá chủ động, ngược lại, họ sẽ thiên về kiểu người ngoan ngoãn, yếu đuối, cần được che chở và luôn làm theo ý họ.
Ánh mắt Thẩm Khê tối sầm lại khi nghe Trầm Ngư gọi tên mình.
Tay phải y lúc này không còn đặt hờ trên má cô mà đã chủ động, y nắm lấy cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên.
“Em chắc chắn muốn đi theo tôi? Không hối hận?”
Trong khoảnh khắc ấy, vẻ ôn hòa thường ngày của y hoàn toàn biến mất.
Trầm Ngư run lên, cố gắng ép ra vài từ nơi cổ họng:
“Không hối hận.”
Làm sao cô có thể hối hận? Thẩm Khê vừa đẹp trai lại vừa đối xử tốt với cô như vậy. Cô đã chọn y làm vũ khí để đối phó với nam chính Lạc Thiên Kiêu, sao có thể hối hận được?
Thẩm Khê nghiến răng, nói: “Một khi đã chọn tôi, dù có hối hận cũng vô ích.”
Nói rồi, ánh mắt y dừng lại trên đôi môi đỏ hồng của cô gái, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại mà y đã khao khát từ lâu.
Đôi môi cô ấm áp, mềm mại, lại mang theo chút ngọt ngào, giống hệt như trong mộng tưởng của y bao nhiêu đêm qua.
Cô ngửa đầu, ngoan ngoãn tiếp nhận sự chủ động của y, dáng vẻ ngoan ngoãn đến mê người.
Thẩm Khê dần không còn thoả mãn với chỉ một nụ hôn. Y vươn lưỡi, len qua đôi môi mềm, tiến sâu vào trong miệng cô, tham lam khám phá từng tấc một.
Y chưa từng gần gũi với nữ nhân, nhưng lúc này theo bản năng đã hôn cô đến mức khiến cô thở dốc.
Hơi thở ướt át, dây dưa, khiến Thẩm Khê càng thêm hưng phấn. Y bước lên một bước, nắm lấy cổ tay cô, đưa lên khỏi đầu, rồi nhẹ nhàng đẩy cô ngã xuống giường.
Cô chớp mắt, những giọt nước mắt sinh lý rơi khỏi hàng mi. Thẩm Khê nhìn thấy cảnh ấy, không kiềm được lại cúi xuống hôn lên giọt nước mắt đó.
Y khẽ nói: “Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ em.”
Trầm Ngư chớp mắt, ánh nhìn dừng lại nơi cằm của người đàn ông đang cúi xuống.
Cô đáp: “Em không sợ. Ở bên anh, em không sợ gì cả.”
Nghe những lời đó, lòng Thẩm Khê như được sưởi ấm. Y lại cúi xuống, hôn lên má cô một cách dịu dàng và âu yếm.
Tuy nhiên, ngày hôm ấy y không làm gì thêm. Sau khi hôn nàng say đắm một hồi, y đứng dậy, giúp cô sắp xếp lại chăn đệm, đắp chăn cho cô gái gương mặt vẫn đỏ bừng vì những nụ hôn nóng bỏng.
Còn y thì ra ngoài, vẫn mặc nguyên quần áo, tắm nước lạnh trong sân.
Trầm Ngư cuộn tròn trong chăn, nghe tiếng nước chảy bên ngoài, không nhịn được mà đưa tay chạm lên đôi môi đỏ rực của mình, thầm nghĩ: “Thật đáng yêu.”
Nhất là khi cô nhớ đến vẻ mặt Thẩm Khê lúc đó. Rõ ràng đã có phản ứng mãnh liệt, vậy mà vẫn cố gắng kiềm chế bản thân để cô nghỉ ngơi. Trầm Ngư không nhịn được mà khẽ cong môi.
Còn nam chính Lạc Thiên Kiêu trong nguyên tác thì sao?
Khi hắn trở về lo liệu tang lễ cho cha mình, đã gặp gỡ nguyên chủ và yêu cô từ cái nhìn đầu tiên. Sau khi chôn cất cha xong, hắn liền vội vàng đưa nguyên chủ ra khỏi phủ, sắp xếp cho cô thân phận mới. Ngay đêm đó, hắn liền đoạt đi trinh tiết của cô.
So với Lạc Thiên Kiêu, Thẩm Khê đúng là một người đàn ông tốt đến hiếm có.
Hệ thống truyện ngọt thì im bặt, không nói được câu nào sau khi chứng kiến toàn bộ cảnh tượng.
Nó cảm nhận được suy nghĩ của Trầm Ngư, không nhịn được mà châm chọc:
[Hiện tại thân phận của ngươi là vợ của cha hắn đó. Một người đàn ông dính vào vợ của cha mình, làm sao so được với Lạc Thiên Kiêu chứ?]
Dù gì, Lạc Thiên Kiêu cũng chỉ động tay sau khi nguyên chủ thoát khỏi thân phận mẹ kế.
Trầm Ngư bật cười, phản bác lại hệ thống:
[Thứ nhất, Thẩm Khê họ Thẩm, không phải họ Lạc.]
[Thứ hai, mặc dù Lạc Lương Tài góp một nửa gen của Thẩm Khê, nhưng ông ta chưa từng biết mình có một đứa con trai, mà Thẩm Khê cũng chưa từng thừa nhận ông ta là cha mình.]
Về lý mà nói, hiện tại cô là mẹ kế của Lạc Thiên Kiêu, nhưng hoàn toàn không dính dáng gì đến Thẩm Khê cả.
[Cãi chày cãi cối, không nói lý lẽ.]
[Giống hệt như ngươi vậy.]
Trầm Ngư và hệ thống lại lần nữa tan rã trong không vui.