Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

[XUYÊN NHANH] HOẠ THUỶ TỪ CHỐI NHẶT BẠN TRAI TRONG THÙNG RÁC - Nam Chính Là Khách Quen Của Thanh Lâu - Hết

Cập nhật lúc: 2025-06-24 14:09:46
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi Lâm Chiêu Vân bị giải vào, sắc mặt hắn hiện rõ vẻ khó chịu.

Tay hắn bị trói chặt ra sau lưng bằng dây thừng, bộ y phục trắng tinh tươm thường ngày giờ nhàu nhĩ bẩn thỉu, tóc tai rối bù, còn dính đầy bụi đất, hiển nhiên là vừa mới bò ra từ dưới lòng đất.

Thế nhưng, tên công tử ngạo mạn này dường như vẫn chưa chấp nhận thân phận phạm nhân hiện tại của mình.

Khi bị đẩy vào thư phòng và trông thấy Trầm Ngư đang ngồi sau án thư, còn Tiêu Dịch Thành đứng ngay bên cạnh cô, mắt Lâm Chiêu Vân lập tức bừng lên lửa giận.

Hai kẻ vốn đã là kẻ địch một mất một còn, nay gặp nhau tự nhiên bốc lên sát khí mãnh liệt, đặc biệt là khi hắn thấy người con gái mà mình ngày đêm mong nhớ giờ đang tựa đầu vào lòng n.g.ự.c của Tiêu Dịch Thành, khiến lý trí hắn gần như sụp đổ.

Lâm Chiêu Vân nghiến răng nói:

“Tiêu Dịch Thành, ngươi tốt nhất nên thả ta và phụ thân ta ra, nếu không đại ca ta sẽ không tha cho ngươi đâu.”

Người mà hắn gọi là đại ca, là người xưa nay chưa từng ra mặt, hiện đang trấn thủ phương Nam, nắm giữ không ít binh quyền.

Nếu Tiêu Dịch Thành muốn yên ổn ngồi lên ngai vàng, nhất định không thể đắc tội với Lâm gia quá mức, đó là một suy nghĩ hợp lý.

Tuy nhiên, Tiêu Dịch Thành lại không phải người có thể đo lường bằng lẽ thường. Đối diện với lời uy h.i.ế.p trống rỗng của Lâm Chiêu Vân, y chỉ khẽ cong môi, nở nụ cười mỉa mai:

“Vậy sao? Vậy thì ta đợi hắn đến trả thù ta vậy.”

“Ngươi...!”

“Câm miệng.”

Lâm Chiêu Vân nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của Tiêu Dịch Thành thì giận dữ đến đỏ cả mắt, định tiếp tục nói gì đó, nhưng bị Lâm thừa tướng quát lên cắt ngang.

Lâm Chiêu Vân lập tức câm lặng, tâm trí đang kích động cũng dần bình tĩnh lại dưới tiếng quát của phụ thân.

Hắn nghiến răng căm phẫn, nhưng không dám tiếp tục đối đầu với Tiêu Dịch Thành.

Ánh mắt ôn hòa của Lâm thừa tướng lúc này chuyển sang nhìn Tiêu Dịch Thành, giọng mang chút tán thưởng:

“Tiêu tướng quân quả thật đã nuôi dạy được một người con xuất sắc.”

“Tiêu tướng quân” mà ông ta nhắc đến, dĩ nhiên là thân phụ của Tiêu Dịch Thành.

Lâm thừa tướng bất đắc dĩ thở dài. Mưu tính mấy chục năm, cuối cùng cũng đợi được thời cơ khi Hung Nô suy yếu. Dù ông ta có ra tay giành quyền, gây loạn nội bộ Nam Dương quốc, thì kẻ địch bên ngoài cũng không thể nhân cơ hội thừa nước đục thả câu.

Nào ngờ, tất cả đã bị Tiêu Dịch Thành phá hỏng.

Giờ ông ta mới hiểu, hóa ra những kế hoạch năm xưa của mình lại mong manh đến thế.

“Thừa tướng quá khen rồi." Tiêu Dịch Thành lạnh nhạt đáp.

Thấy đối phương không hành xử theo lẽ thường, Lâm thừa tướng thở dài nói:

“Suy cho cùng, giữa Lâm gia và Tiêu gia cũng đâu có thâm cừu đại hận gì. Nếu ngươi chịu thả ta và Chiêu Vân, ta cam đoan Lâm gia từ nay sẽ không đặt chân vào Nam Dương quốc nữa.”

Lâm thừa tướng sớm đã chuẩn bị hai phương án: Nếu thắng, thì lên làm đế vương; nếu bại lộ, thì đưa cả nhà chạy về một nước nhỏ ở phương Nam - nơi ông đã âm thầm gây dựng sản nghiệp kếch xù từ mấy chục năm trước.

“Ta cũng có thể giao bệ hạ cho ngươi.”

Nghe vậy, Tiêu Dịch Thành chỉ liếc mắt qua. Lâm thừa tướng lập tức bổ sung thêm:

“Tất nhiên, còn có ngọc tỷ, cũng có thể giao cho ngươi. Có điều, hiện tại ta chỉ có thể đưa một nửa. Nửa còn lại được giấu ở một nơi bí mật trong kinh thành. Chỉ cần ngươi chịu thả cha con ta, ta sẽ nói cho ngươi biết vị trí đó.”

Có lẽ để tỏ lòng thành, ông ta đưa tay vào ngực, lấy ra một vật trông giống ngọc.

Vật ấy được khắc hình rồng, chỉ có đầu mà không có đuôi - đây chính là ngọc tỷ truyền thừa nhiều đời của Nam Dương quốc.

Dù việc Tiêu Dịch Thành làm lần này là hợp tình hợp lý, nhưng xét cho cùng, y vẫn là thần tử làm phản. Nếu truyền ra ngoài, danh tiếng khó tránh bị ảnh hưởng.

Nhưng nếu trong tay có Hoàng Đế và ngọc tỷ, chỉ cần hôn quân ban ra chiếu thư thoái vị, y sẽ có thể danh chính ngôn thuận bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn kia.

Lâm thừa tướng nhất quyết dẫn theo Hoàng Đế khi bỏ trốn, chính là để giữ lại một con bài danh chính ngôn thuận như vậy, chuẩn bị cho ngày trở về, giành lại quyền lực.

“Lâm ái khanh… ngươi, ngươi nói gì vậy? Ngươi dám đối xử với trẫm như thế sao?!”

Tên hôn quân cuối cùng cũng hiểu ra tình cảnh của mình. Lão bị ép quỳ ngoài cửa, lúc này mới cố vùng vẫy ngẩng đầu, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Lâm thừa tướng.

Lâm thừa tướng từng nói với lão phải tạm tránh mũi nhọn của Tiêu gia, lui về phương Nam chiêu binh mãi mã, rồi mới đánh lên phương Bắc, lật đổ đám loạn thần tặc tử Tiêu gia.

Vậy mà giờ, Lâm thừa tướng lại định dâng lão cho Tiêu Dịch Thành - tên nghịch thần mưu đoạt đế vị này.

Lão sao có thể chịu đựng?

Thế nhưng Lâm thừa tướng - người từng trung thành tuyệt đối với lão - lại chỉ lạnh nhạt liếc một cái, rồi quay đầu về phía Tiêu Dịch Thành.

“Đây là lựa chọn tốt nhất cho tất cả chúng ta, chẳng phải sao?” Ông ta nhẹ giọng thuyết phục.

Tôn Phú tiến lên, nhận lấy nửa ngọc tỷ trong tay Lâm thừa tướng, rồi đưa cho Tiêu Dịch Thành.

Tiêu Dịch Thành lật qua lật lại món đồ tinh xảo đó một lúc, sau đó tiện tay đưa cho Trầm Ngư đứng bên cạnh.

Trầm Ngư nhận lấy trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, xoay xoay món đồ trong tay rồi bật cười:

“Cũng đẹp đấy.”

Mảnh ngọc này, xét về hình dáng thì không kém hạ phẩm linh thạch ở Thương Lan giới.

Nhưng chỉ “không kém” thôi. Nó chỉ là một khối đá bình thường, không có chút linh khí nào.

Nhận ra điều đó, Trầm Ngư lập tức mất hứng, tiện tay ném lại vào tay Tiêu Dịch Thành.

Sự thờ ơ của hai người đối với ngọc tỷ khiến mọi người trong phòng đều lạnh sống lưng.

Đây là ngọc tỷ đấy! Bao người mơ ước cả đời cũng không có được! Có được nó là có thể danh chính ngôn thuận bước lên ngôi vị Hoàng Đế!

Lâm thừa tướng thấy cảnh này thì sắc mặt tối sầm, không khỏi lạnh giọng:

“Không biết Tiêu công tử đây có ý gì?”

Thứ mà ông ta coi như trân bảo, vậy mà hai người kia lại coi như đá cuội, tùy tiện ném qua ném lại. Ông ta không khỏi thấy bị sỉ nhục.

Tiêu Dịch Thành nhướng mày nhìn ông, thản nhiên nói:

“Không có gì… Chỉ là có lẽ Thừa Tướng đại nhân nghĩ sai rồi. Ta không hứng thú với ngọc tỷ, cũng chẳng hứng thú với ngai vàng. Đối với ta, thứ này chẳng qua chỉ là một cục đá mà thôi.”

“Không hứng thú?” Lâm thừa tướng suýt nữa bật cười vì tức. “Nếu ngươi không hứng thú, vậy tại sao lại điều binh đánh thẳng vào kinh thành như thế?”

“Đương nhiên là để báo thù." Tiêu Dịch Thành đáp không chút do dự. “Hay Thừa Tướng đại nhân cho rằng những chuyện trước kia cứ thế mà xí xóa?”

“Đầu độc binh sĩ, cắt lương thảo của quân biên cương, xúi giục hôn quân cấu kết với Hung Nô, làm lộ bản đồ phòng ngự thành Đan Dương, Lâm thừa tướng còn nhớ rõ những chuyện này chứ?”

“Hay là nói… Lâm thừa tướng quá mải mê với niềm vui sắp được bước lên ngai vàng nên quên hết những việc này rồi?”

“Ngươi nói bậy!” Lâm thừa tướng lập tức lớn tiếng phủ nhận.

Tuy nhiên, người đàn ông vốn luôn tự tin kia lúc này lại bộc lộ thần sắc như vậy, khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy ông ta đang chột dạ.

Tiêu Dịch Thành cười lạnh:

“Ta nói bậy sao? Vậy bộ long bào giấu trong ngăn mật ở thư phòng Thừa Tướng đại nhân là giả chắc?”

Nghe đến đây, m.á.u trong ngườ Lâm thừa tướng như đông cứng lại. Ông ta nhìn chằm chằm Tiêu Dịch Thành, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ:

“Ngươi… làm sao có thể…”

Câu nói còn chưa dứt, nhưng cũng đủ để gián tiếp thừa nhận.

Tên hôn quân vẫn ôm hi vọng rằng Lâm ái khanh chỉ đang làm bộ làm tịch thuận theo nghịch thần, lúc này cũng cứng đờ cả người.

Lão quay đầu nhìn về phía Lâm thừa tướng, không thể tin được người này lại dám làm chuyện như vậy.

Long bào?

Vậy thì từ lâu, Lâm ái khanh đã có dã tâm đoạt ngôi rồi?

Một luồng khí lạnh xộc thẳng lên tim vị Hoàng Đế, khiến lão trong chốc lát cảm thấy tất cả mọi người xung quanh đều không thể tin tưởng.

Lão không còn dám cầu xin Lâm thừa tướng dẫn lão trốn đi nữa, chỉ có thể lảo đảo bò sang một bên, cố gắng tránh xa đám người phản loạn.

Lâm thừa tướng nhận ra không ổn:

“Ngươi định làm gì?”

Ngay cả Lâm Chiêu Vân, người vẫn luôn căm ghét Tiêu Dịch Thành, lúc này cũng không dám hé răng khiêu khích thêm gì nữa.

Tiêu Dịch Thành thản nhiên nói:

“Kẻ làm sai thì phải trả giá. Với tội trạng của Thừa Tướng đại nhân, ta thẳng tay c.h.é.m đầu ngay tại đây cũng hoàn toàn hợp lý. Tuy nhiên…”

Nửa câu đầu khiến Lâm thừa tướng mặt mày tái mét, nhưng nửa câu sau lại mang đến chút tia hy vọng.

Ông ta cho rằng mình đã đoán được dụng ý của Tiêu Dịch Thành, bèn chủ động nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hoa-thuy-tu-choi-nhat-ban-trai-trong-thung-rac/nam-chinh-la-khach-quen-cua-thanh-lau-het.html.]

“Ngươi cứ nói điều kiện. Chỉ cần ngươi chịu tha cho ta và Chiêu Vân, ta nhất định sẽ hết sức làm theo yêu cầu của ngươi.”

Nhưng Tiêu Dịch Thành chỉ cười lạnh, không đáp.

Y thở dài rồi nói tiếp:

“Nhưng để Thừa Tướng đại nhân c.h.ế.t dễ dàng như vậy thì lại quá nhẹ nhàng. Vậy nên, trước khi cơn giận của các binh sĩ được xoa dịu, để Thừa Tướng đại nhân sống tiếp... mới là hợp ý ta hơn.”

Vẻ mặt tự tin của Lâm thừa tướng cứng đờ trên mặt.

Lâm Chiêu Vân bên cạnh bỗng như bị dồn đến cực hạn, nổi giận hét lên với Tiêu Dịch Thành:

“Tiêu Dịch Thành! Nếu ngươi dám động đến ta hay phụ thân ta, đại ca ta nhất định sẽ không tha cho ngươi! Có đại ca ta ở đó, ngươi đừng mong dễ dàng ngồi lên ngai vàng!”

Lúc này, người anh trai đang ở phương Nam đã trở thành chiếc phao cứu mạng cuối cùng trong lời nói của Lâm Chiêu Vân.

Thế nhưng câu nói tiếp theo của Tiêu Dịch Thành lại khiến hắn hoàn toàn đông cứng.

“Ngươi nói đại công tử sao? Đáng tiếc, người của ta khi mua lương thảo ở phía Nam đã tình cờ bắt gặp vị đại công tử đó. Hắn đang dùng hàng giả, hàng kém lừa gạt dân chúng, mưu lợi phi pháp. Giờ chắc cũng đã bị áp giải về kinh rồi.”

Tiêu Dịch Thành khẽ lắc đầu như tiếc nuối:

“Thật đáng thương, trụ cột cuối cùng của Lâm công tử cũng đã bị ta bắt mất rồi.”

Lâm Chiêu Vân đứng đờ tại chỗ, còn Lâm thừa tướng sau khi nghe xong thì chỉ biết cười khổ.

Tên Hoàng Đế bên cạnh thì nở một nụ cười hả hê, như thể cuối cùng cũng có kẻ cùng khổ với mình.

Tiêu Dịch Thành nhìn vẻ mặt như bị sét đánh của Lâm Chiêu Vân, thỏa mãn gật đầu, sau đó gọi Tôn Phú vào:

“Dẫn họ đi. Nhớ chăm sóc hai vị khách quý này thật cẩn thận.”

Tôn Phú gật đầu, nhưng khi quay sang nhìn Hoàng Đế và tên thái giám, lại do dự hỏi:

“Vậy còn hai người này?”

Tiêu Dịch Thành liếc nhìn tên hôn quân đang căng thẳng cực độ, trong lòng không có chút thương hại nào với người ngu xuẩn đến mức này.

Hắn lãnh đạm nói:

“Đưa cho binh sĩ xử lý. Coi như tế vong hồn đồng bào đã c.h.ế.t thảm ở Đan Dương thành.”

Thân phận của Hoàng Đế quá nhạy cảm, để tránh hậu họa, Tiêu Dịch Thành không định giữ lão lại như Lâm Chiêu Vân.

Nghe vậy, vẻ đắc ý ban nãy của tên hôn quân lập tức tan biến.

Lão vội vàng nhào tới, khóc lóc thảm thiết, cầu xin Tiêu Dịch Thành:

“Tiêu ái khanh, trẫm biết sai rồi. Trẫm không cố ý... Là Lâm thừa tướng, là hắn xúi giục trẫm làm! Trẫm không muốn hại ai cả. Xin tha cho trẫm, trẫm thật sự biết sai rồi...”

Dưới bóng đen của cái chết, kẻ tàn bạo ngu muội này cuối cùng cũng nếm trải nỗi sợ hãi thật sự.

Nhưng Tiêu Dịch Thành vẫn ngồi thản nhiên sau bàn, chỉ nhẹ nhàng đưa tay che tai Trầm Ngư, như sợ cô bị tiếng khóc lóc kia làm phiền.

Y gật đầu ra hiệu cho Tôn Phú, Tôn Phú lập tức gọi vài binh sĩ vào kéo Hoàng Đế đi. Kéo theo cả Lâm Chiêu Vân sau khi uy h.i.ế.p không thành, bắt đầu chửi mắng Tiêu Dịch Thành và Trầm Ngư.

Đợi đến khi âm thanh ồn ào dần khuất xa, Tiêu Dịch Thành mới buông tay che tai Trầm Ngư ra, cười nói:

“Cuối cùng cũng đuổi hết lũ phiền phức đi rồi.”

Trầm Ngư liếc hắn:

“Vậy chàng còn gọi họ tới làm gì?”

Chàng trai nọ vòng tay ôm eo cô, giọng mang theo chút uất ức:

“Cái tên Lâm kia cứ luôn nhòm ngó nàng. Không kích thích hắn một chút, ta thấy bực bội trong lòng.”

“Vậy giờ thì sao?”

Tiêu Dịch Thành cong môi cười:

“Bây giờ thì thoải mái hơn rồi.”

Y ngẫm nghĩ rồi nói thêm:

“Loại người như Lâm Chiêu Vân, không xứng được nhìn nàng dù chỉ một cái.”

Tất cả là do thế giới này...

Nghĩ đến đây, ánh mắt Tiêu Dịch Thành tối đi vài phần.

Y bỗng thấy, bản thân xử lý Lâm Chiêu Vân vẫn còn quá nhẹ tay.

Trầm Ngư không có nhiều cảm xúc với chuyện này, nhưng cách xử lý của Tiêu Dịch Thành với Lâm Chiêu Vân đúng ý cô.

Loại người như Lâm Chiêu Vân, g.i.ế.c thẳng tay thì hời cho hắn quá.

[Chuyện không nên như thế này...?]

Hệ thống truyện ngọt nhìn tất cả thông qua góc nhìn của Trầm Ngư, nhịn không được lên tiếng sau thời gian dài im lặng.

[Ồ, ngươi còn biết nói à? Ta tưởng ngươi câm rồi chứ.] Trầm Ngư lạnh nhạt đáp.

Hệ thống truyện ngọt: [……]

Nó có thể nói là mình đang giận Trầm Ngư không? Nhưng cho dù có giận, nó cũng không dám làm gì cả, sợ cô quay về tu chân giới sẽ trả thù nó như những gì từng nói.

Dù sao thì, nó cũng hiểu đạo lý tránh nặng tìm nhẹ.

Hiện tại nó chẳng còn hi vọng thay đổi được cô nữa, cũng chẳng trông mong hoàn thành nhiệm vụ mà chủ nhân giao phó nữa.

Nó chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: Chờ đến ngày có thể yên ổn quay về bên chủ nhân.

Hệ thống im lặng, Trầm Ngư cũng không vội. Cô lẩm bẩm:

[Ngươi nói xem, hào quang nam chính của Lâm Chiêu Vân giờ còn giữ nổi không, khi cốt truyện thế giới này đã loạn đến mức này rồi?]

[Ngươi biết không, hắn đã ngủ với không biết bao nhiêu nữ nhân, có người sau đó còn phát hiện mắc bệnh lây qua đường tình dục. Nếu mất hào quang nam chính, ngươi nói xác suất hắn nhiễm bệnh là bao nhiêu?]

[Theo thế giới trước, ta từng thấy xác suất lây nhiễm khi tiếp xúc với người nhiễm bệnh là: Lần đầu 30%, lần hai 60%, lần ba có thể lên đến 90%.]

[Ngươi lúc nào cũng nói đàn ông trăng hoa là hiện thực. Vậy sao bây giờ lại không chịu đối mặt với hiện thực nữa? Thì ra “hiện thực” của ngươi cũng chọn lọc à?]

[Đó là thiết lập cốt truyện mà…] Hệ thống chỉ có thể nói như vậy, nhưng không tìm được lời nào để phản bác lại chuỗi câu hỏi của Trầm Ngư.

[Hừ, vậy thì chờ xem.] Trầm Ngư lạnh giọng.

Trầm Ngư cũng không cần đợi lâu. Khi cô trượng của Tiêu Dịch Thành đưa toàn bộ Tiêu gia quay về kinh thành,

Một vị tướng trông coi việc canh giữ Lâm Chiêu Vân và Lâm thừa tướng đã đến báo cáo với Tiêu Dịch Thành những chuyện xảy ra gần đây với Lâm Chiêu Vân.

Sau khi kể xong mấy ngày nay Lâm Chiêu Vân phải chịu khổ sở thế nào, vị tướng ấy như sực nhớ điều gì đó và nói thêm...

“À đúng rồi, tướng quân, hôm qua khi ta gọi đại phu tới kiểm tra thương tích ngoài da của bọn họ, đại phu nói tên Lâm Chiêu Vân kia đã mắc bệnh giang mai. Có cần tìm người kiểm tra kỹ lại không?”

Vừa nói, sắc mặt vị thiếu tướng trẻ tuổi tràn đầy ghê tởm. Ông nhớ lại mấy vết lở loét đỏ hỏn, mưng mủ trên người đối phương là lại thấy buồn nôn không chịu nổi.

Ông nhìn Tiêu Dịch Thành với ánh mắt đầy mong đợi, chỉ mong được nghe một câu phủ nhận. Sau khi biết Lâm Chiêu Vân mắc bệnh giang mai, ông thật sự không muốn tiếp xúc thêm chút nào, sợ bản thân cũng sẽ bị lây nhiễm thứ bệnh ghê tởm đó.

Tiêu Dịch Thành nhìn ra sự căng thẳng trong mắt đối phương, mỉm cười nói:

“Tìm một cái viện rồi nhốt hắn vào đó. Để hắn tự sinh tự diệt đi.”

“Rõ, tướng quân.”

Vị tướng sĩ sung sướng lĩnh mệnh, lập tức rời đi thực hiện.

Chờ người rời đi, Tiêu Dịch Thành mới quay lại, nắm lấy tay Trầm Ngư.

Y cất giọng cưng chiều:

“Ta đã nói rồi mà, loại người này chính là dơ bẩn nhất trong đám dơ bẩn.”

Trầm Ngư gật đầu:

“Ta dĩ nhiên là tin chàng rồi.”

[Nhiệm vụ thất bại. Thế giới tiếp theo sẽ sớm bắt đầu. Xin ký chủ chuẩn bị.]

Ngay khi Trầm Ngư nói xong, giọng nói cơ giới của hệ thống truyện ngọt lại vang lên trong đầu cô.

Trầm Ngư hơi khựng lại, sau đó khẽ ngẩng đầu nhìn sang Tiêu Dịch Thành bên cạnh.

Có lẽ hệ thống cũng đã không còn muốn lãng phí thêm thời gian ở thế giới này nữa.

Sau khi thông báo vang lên, Trầm Ngư cảm thấy thế giới xung quanh mình dần trở nên mơ hồ, phai nhạt. Ở khoảnh khắc cuối cùng trước khi ý thức hoàn toàn chìm vào tĩnh lặng, Trầm Ngư cảm nhận được bàn tay của Tiêu Dịch Thành đột nhiên siết chặt lấy tay cô.

Trầm Ngư há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thốt nên lời.

Loading...