Xuyên nhanh công lược: Nam chính bệnh kiều đang hắc hoá - 75. Lâu đài ma ám (12)
Cập nhật lúc: 2024-11-24 15:44:17
Lượt xem: 5
"Kẽo kẹt…"
"Kẽo kẹt…"
Bụi bặm trên trần rơi lả tả, cầu thang gỗ cũ kỹ kêu lên những tiếng rít dài trong bóng tối.
Như những chiếc răng cưa cứa vào thần kinh căng thẳng của mỗi người.
Ánh nến yếu ớt đong đưa giống như đám ma trơi đang nhảy múa, như sắp tắt ngúm vào bất cứ lúc nào.
Mỗi người đều cẩn thận nắm chặt ngọn nến, bước từng bước xuống cầu thang trong im lặng.
Chiếc vòng sắt hoen gỉ quấy lấy cổ tay khô héo, đầu dây xích còn lại đóng chặt vào tường, dưới ánh nến, t.h.i t.h.ể đã khô cằn lờ mờ hiện ra.
Bộ quần áo rách nát đã bạc màu theo thời gian, vết m.á.u trên đó cũng đã mờ nhạt, không biết bao nhiêu bụi bẩn đã tích tụ trên nó.
Vừa nhìn thấy t.h.i t.h.ể như bộ xương khô này, tất cả mọi người đều giật mình.
"Đây chính là t.h.i t.h.ể của hồn ma, người bị nhốt dưới tầng hầm." Giọng nói của Tần Mạn Văn vang vọng trong căn hầm lạnh lẽo.
Không ai đáp lại, nhưng biểu hiện nghiêm trọng và cảnh giác trên khuôn mặt mọi người đã nói lên tất cả.
Tập trung tinh thần, chuẩn bị sẵn sàng lấy giày cao gót ra bất cứ lúc nào, Hạ Lâm Âm và Tần Mạn Văn chậm rãi tiến tới chỗ thi thể.
Ngọn nến được đưa đến gần t.h.i t.h.ể để soi sáng, mặc dù đầu của t.h.i t.h.ể đã khô quắt gần như thành một bộ xương bọc da, nhưng vẫn có thể nhìn thấy trên mặt t.h.i t.h.ể có hai vết sẹo cắt chéo, rõ ràng đã bị hủy dung bằng cách rạch một dấu chữ thập trên mặt.
Phần cổ có một vết thương sâu đến tận xương, ống khí quản đã bị cắt đứt.
Tần Mạn Văn đưa tay sờ vào n.g.ự.c của xác khô, nói: "Là đàn ông..."
Câu nói của cô ấy đột ngột dừng lại, sắc mặt hơi biến đổi, Tần Mạn Văn đưa tay lấy một mẩu giấy từ túi áo trên n.g.ự.c thi thể.
Mọi ánh mắt đều tập trung vào tờ giấy trên tay của Tần Mạn Văn.
"Cái gì đã g.i.ế.c tôi?"
"Tìm được nó, rồi g.i.ế.c tôi một lần nữa, tôi sẽ biến mất."
"Cơ hội chỉ có một lần, bạn chắc chưa?"
Sau khi đọc xong những dòng chữ trên tờ giấy, Tần Mạn Văn bắt đầu kiểm tra thi thể, cô ấy vén áo lên và có thể thấy trên cơ thể của t.h.i t.h.ể kia đầy những vết thương, ở bụng có một vết nứt màu đen đỏ là m.á.u đông đã khô cứng.
"Có vết roi, có dấu vết bị tra tấn, như vậy trước khi c.h.ế.t hồn ma này đã bị ngược đãi, ngoài ra bụng còn bị đ.â.m một nhát, nhưng những vết thương này vẫn chưa phải là vết chí mạng, vết cắt đứt động mạch ở cổ mới là vết thương chí mạng."
Tần Mạn Văn chỉ vào vết thương trên thi thể, nói: "Thứ chúng ta cần tìm đó là hung khí đã cắt đứt cổ họng của hồn ma."
Nói xong, Tần Mạn Văn nhìn về phía mọi người rồi hỏi: "Mọi người không có ý kiến gì chứ?"
Hạ Lâm Âm lắc đầu, cô đồng ý với ý kiến của Tần Mạn Văn, điều họ cần làm bây giờ là tìm ra hung khí đã cắt đứt cổ họng của hồn ma, sau đó dùng nó để g.i.ế.c hồn ma thêm một lần nữa.
Dương Thụ Minh cũng lắc đầu, anh nhìn về phía chiếc bàn chứa đầy dụng cụ tra tấn, trên đó có roi đầy gai, thanh sắt nung đen ngòm và một con d.a.o găm khảm đá quý...
Ánh mắt nhìn lướt qua, Dương Thụ Minh hỏi: "Hung khí có nằm trong đây không?"
Anh cầm lấy con d.a.o găm khảm đá quý và
ướm thử vài nhát.
"Có lẽ là không đâu." Tần Mạn Văn lắc đầu, những tờ giấy này đều là thiết lập trong trò chơi, nếu hung khí nằm ở chỗ dễ thấy như vậy, trên tờ giấy sẽ không dùng từ "Tìm" nữa.
"Hung khí có lẽ nằm ở trong phòng của bà chủ.”
Tần Mạn Văn phân tích, bà chủ đã g.i.ế.c c.h.ế.t hồn ma, đây không còn phải nghi ngờ gì, cho nên hung khí thật sự g.i.ế.c c.h.ế.t hồn ma chắc chắn được giấu trong phòng bà chủ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-cong-luoc-nam-chinh-benh-kieu-dang-hac-hoa/75-lau-dai-ma-am-12.html.]
Không muốn lãng phí thêm thời gian, mọi người nhanh chóng chạy khỏi tầng hầm và xông vào phòng của bà chủ, bắt đầu lục tung lên để tìm hung khí.
Trong khi mọi người đang tìm kiếm trong phòng, Hạ Lâm Âm lại trở nên do dự, người g.i.ế.c hồn ma thật sự là bà chủ sao?
Truyện được đăng tải tại MonkeyD, dưới nickname là Tịch Tịch, ủng hộ mình nhé
Trước đó, lúc mà bọn họ đọc cuốn nhật ký, nhận định đầu tiên của bọn họ là người mà bố mang về là một phụ nữ, nhưng người bị nhốt trong tầng hầm lại là đàn ông.
Sau khi đọc đoạn văn trong cuốn nhật ký, suy nghĩ đầu tiên của họ cũng chính là người mẹ đã g.i.ế.c hồn ma, người ông bố mang về.
Nhưng đoạn nhật ký đó từ đầu đến cuối không hề nói rõ mẹ đã g.i.ế.c người này.
Giống như không sử dụng "cô ấy" hay "anh ấy".
Mà chỉ viết rằng, mẹ đã nhốt người đó dưới tầng hầm và mỗi đêm đều sẽ nghe thấy tiếng la hét thảm thiết từ tầng hầm.
Vậy thì những vết roi và dấu tra tấn trên cơ thể của t.h.i t.h.ể thật sự do mẹ gây ra, nhưng vết thương chí mạng ở cổ thì chưa chắc đã là do mẹ gây ra.
"Mẹ thường ôm mình và khóc, mình không hiểu vì sao mẹ khóc."
"Mỗi đêm, tiếng kêu từ tầng hầm khiến mình rất sợ, mình không thể ngủ được, nhưng không còn ai ngồi bên giường kể chuyện cho mình nghe và ru mình ngủ nữa."
Trong đầu Hạ Lâm Âm chợt hiện thoáng qua hai câu trong cuốn nhật ký, cùng với chiếc hộp giấu dưới gầm giường, bên trong là những con thỏ đồ chơi bị hỏng.
Đột nhiên, cô như nhớ ra điều gì đó nên vội lao về phía phòng đứa bé, nói: "Ly Lạc! Tôi đi lấy thứ này!"
Chạy thật nhanh đến phòng của đứa trẻ, Hạ Lâm Âm cầm lấy cuốn truyện được đặt bên cạnh gối, cô lắc mạnh cuốn truyện rồi lật giở từng trang, nhưng không tìm thấy mảnh giấy nào và cũng chẳng thấy điều gì khác.
Hạ Lâm Âm mở trang sách nhìn lướt qua mục lục, rồi trực tiếp lật đến trang [Cuộc đua giữa rùa và thỏ.]
Cuốn truyện có hình ảnh minh họa sinh động, bên dưới đoạn văn là những bức tranh mô tả thỏ và rùa rất sống động.
Khi nhìn thấy nét chữ ngay ngắn bên cạnh con thỏ, đồng tử của Hạ Lâm Âm co lại, cô siết chặt cuốn truyện trong tay.
"Bốp" một tiếng, cô gấp mạnh cuốn truyện rồi cầm truyện chạy ra ngoài, nhưng đã bị Vệ Tiểu Hoa chắn ngay trước cửa.
"Hạ Lâm Âm, tại sao lúc nào cô cũng đi với Ly Lạc vậy?"
Vệ Tiểu Hoa cúi đầu, giọng của anh ta như mặt hồ tĩnh lặng đến mức ảm đạm: "Cô cũng giống như mấy cô gái kia đúng không? Đều thích những người đàn ông đẹp trai."
Hạ Lâm Âm không hiểu Vệ Tiểu Hoa đang phát điên cái gì, cô giấu cuốn truyện ra sau lưng.
Vệ Tiểu Hoa ngẩng đầu lên, anh ta tức giận chất vấn: "Có phải cô cũng nghĩ tôi xấu đúng không, giống như những cô gái kia, vừa nhìn tôi một cái đã thấy ghê tởm."
Hạ Lâm Âm nhíu mày: "Vệ Tiểu Hoa, sao anh cứ nhắm vào tôi mãi vậy?"
Khi chơi trò ma sói, anh ta cũng nhắm vào cô và cứ luôn vô lý khi khẳng định cô chính là sói sau đó khi đến lúc nghi ngờ ai là ma, anh ta cũng nhắm vào cô, điên cuồng nói cô và Tần Mạn Văn là hồn ma.
Hiện tại thì càng nói những lời vô lý hơn.
Vệ Tiểu Hoa vừa rồi còn giận dữ bỗng chốc trở nên ngượng ngùng, anh ta nhỏ giọng nói: "Tôi thấy cô rất có phong cách nghệ thuật, là gu của tôi nên tôi mới cố tình nhắm vào cô chỉ để thu hút sự chú ý của cô, muốn cô nhìn tôi nhiều hơn một chút."
"Phụt…"
Hạ Lâm Âm suýt nữa đã phun ra m.á.u vì tức!
Cô thật sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của Vệ Tiểu Hoa, ánh mắt của Hạ Lâm Âm lạnh xuống, cô hỏi: "Anh là hồn ma đúng không?"
Dường như bị dáng vẻ của Hạ Lâm Âm dọa sợ, Vệ Tiểu Hoa lắp bắp nói: "Không... Không phải."
"Nếu không phải vậy thì tránh ra, tôi có chuyện rất quan trọng phải nói với mọi người."
Hạ Lâm Âm nghiêng người chạy lướt qua Vệ Tiểu Hoa, nhưng chỉ vừa chạy được vài bước thì cổ của cô đã truyền đến một cảm giác đau nhói, mắt cô tối sầm, Hạ Lâm Âm ngã xuống mặt đất và bất tỉnh.