Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên nhanh công lược: Nam chính bệnh kiều đang hắc hoá - 74. Lâu đài ma ám (11)

Cập nhật lúc: 2024-11-16 21:24:16
Lượt xem: 18

"Bố đã về rồi, mẹ nói với bố rằng người đó đã chạy mất khiến bố rất tức giận."

 

"Cuối cùng bố cũng phát hiện ra người trong hầm, bố đã đánh mẹ một trận dữ dội!"

 

Truyện được đăng tải tại MonkeyD, dưới nickname là Tịch Tịch, ủng hộ mình nhé

"Người mà bố mang về đã chết, mình thấy bố đã g.i.ế.c mẹ."

 

"Nó quay lại rồi!"

 

"Nó g.i.ế.c c.h.ế.t bố rồi!"

 

"Nó đang lẩn trốn trong các người!!!"

 

Cảm giác giống như đang đứng giữa mùa đông giá rét bị ai đó tạt thẳng một xô nước lạnh lên đầu, một luồng khí lạnh lẽo từ dưới chân dâng lên, chạy dọc theo mạch m.á.u lan tỏa khắp cơ thể, ngay cả đầu ngón tay cũng lạnh buốt.

 

Hạ Lâm Âm trợn trừng mắt nhìn chằm chằm vào câu cuối cùng: "Nó đang lẩn trốn trong các người!"

 

Vậy, nó... Là ai?

 

Giống như một câu nguyền rủa của hồn ma, câu nói này khiến nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống vài độ.

 

"Ực" một tiếng, không rõ ai vừa nuốt nước bọt, giống như một cỗ máy được bật công tác lên, những người đang đứng im cứng đờ bắt đầu khó khăn xoay đầu lại.

 

Sự nghi ngờ, ganh tỵ, hoang mang, tràn ngập và lan rộng khắp căn phòng.

 

"Tôi đã nói hung thủ là một trong số chúng ta rồi mà!"

 

Mã Ngôn Minh lùi về sau một bước, khi biết những nhận thức bấy lâu nay của mình bị phá tan, người đàn ông trung niên đã trở nên suy sụp. Nhưng vào lúc này, ánh mắt ông lại lóe lên một tia sắc bén và tàn nhẫn. Ông vươn ngón tay mình ra, lần lượt chỉ vào từng người trong đám đông.

 

"Là ai?! Là cô! Cậu! Hay là anh!"

 

"Là Hạ Lâm Âm và Tần Mạn Văn!" Vệ Tiểu Hoa đột nhiên chỉ vào Hạ Lâm Âm và Tần Mạn Văn, hét lớn: "Là một trong hai người bọn họ, chắc chắn là họ! Vì hồn ma chính là phụ nữ, mà ở đây chỉ có hai người họ là phụ nữ!"

 

Mã Ngôn Minh nhíu mày, ánh mắt đầy tàn ác: "Đúng vậy! Chắc chắn là một trong hai người các cô, ai là hồn ma mau chóng bước ra đây!"

 

Tần Mạn Văn cười lạnh một tiếng, ánh mắt vừa chế nhạo vừa lạnh lùng, đáp: "Ai nói hồn ma nhất định phải là phụ nữ vậy, nó không thể là đàn ông à?"

 

"Đàn ông với đàn ông làm sao được! Người đó là người được ông bố mang về, tất nhiên người được ông bố mang về chỉ có thể phụ nữ thôi!" 

 

Mã Ngôn Minh chỉ vào Tần Mạn Văn, ánh mắt đã đỏ ngầu đầy tơ máu: "Cô là hồn ma đúng không? Tôi thấy cô có khuôn mặt của kẻ thứ ba lắm, chắc chắn cô chính là hồn ma!"

 

"Bốp!"

 

Một tiếng thanh thúy vang lên!

 

Tần Mạn Văn tát thật mạnh vào mặt Mã Ngôn Minh: "Miệng của ông sạch sẽ một chút đi!"

 

"Cái con mẹ nó!" Mã Ngôn Minh giống như một con bò điên muốn lao vào Tần Mạn Văn.

 

Khuôn mặt ông nhăn nhúm méo mó, không còn dáng vẻ trầm tĩnh như trước đây.

 

Dương Thụ Minh nhanh chóng ôm lấy ông, nói: "Có gì thì từ từ nói! Đánh phụ nữ thì được gì chứ! Chúng ta có bảy người và ai cũng có thể là ma cả! Giờ người giàu họ thích chơi mấy trò kích thích lắm, không chừng người bố có thể là người song tính, mọi người đừng quên trong phòng treo đồ có cả nam lẫn nữ!"

 

Dương Thụ Minh sau khi gào lên câu nói đó đã thở hổn hển, còn Mã Ngôn Minh bị anh quát cũng từ từ dừng vung văng, thấy vậy, Dương Thụ Minh cũng thả ông ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-cong-luoc-nam-chinh-benh-kieu-dang-hac-hoa/74-lau-dai-ma-am-11.html.]

 

"Dương Thụ Minh nói đúng đó." Hạ Lâm Âm giơ cao quyển nhật ký trong tay: "Bố đã mang về một người khiến cho mẹ tức giận, nhưng trong nhật ký từ đầu đến cuối không hề dùng từ "anh" hay "cô", ngoài ra, căn phòng thừa kia rõ ràng là nơi ông bố đưa người về ở, trong tủ quần áo có đồ của nam lẫn nữ, cho nên, người mà bố mang về có thể là phụ nữ nhưng cũng có thể là đàn ông!"

 

Dựa vào cuốn nhật ký, điều duy nhất có thể chắc chắn đó là người mà ông bố đã mang về là hồn ma, chứ không phải là ông bố hay bà mẹ như họ đã đoán trước đó.

 

Người được bố mang về đã chết, sau đó nó quay trở lại, nó g.i.ế.c c.h.ế.t bố và giờ nó đang lẩn trốn trong các người.

 

Câu sau dùng từ "nó" có ý nghĩa rất rõ ràng, hồn ma chính là "người này" đã quay trở lại dưới một hình dạng khác sau khi chết.

 

Ngoài ra, cô cuối cùng cũng hiểu câu "Chú ý người chơi ẩn giấu thân phận" mà trò chơi đưa ra có nghĩa là gì, nghĩa là hồn ma đang trà trộn vào giữa họ và nó cải trang thành một người trong số họ.

 

Hiện tại họ vẫn còn sống có lẽ vì trò chơi đã đặt ra giới hạn cho hồn ma ấy, giống như trò chơi đầu tiên, hồn ma g.i.ế.c NPC trước rồi mới g.i.ế.c người chơi.

 

Còn trong trò chơi này, hồn ma trà trộn vào bọn họ, cùng bọn họ tìm kiếm manh mối, hồn ma có ý thức riêng nên nó không g.i.ế.c hết mọi người ngay một lúc mà g.i.ế.c từng người một, có lẽ hồn ma nghĩ mình đang tận hưởng niềm vui từ việc g.i.ế.c chóc, nó đang chơi trò chơi của bản thân, nhưng thật ra trò chơi đã đặt giới hạn cho nó.

 

Và một khi hồn ma nhận ra nó chỉ là một NPC chứ không phải thợ săn, mà còn đáng thương hơn cả người chơi vì sự thật nó chỉ là một con mồi, vậy thì hồn ma chắc chắn sẽ phát điên và g.i.ế.c hết tất cả mọi người.

 

Đây chính là lời nhắc nhở ấm áp của trò chơi dành cho họ.

 

Phân tích của Hạ Lâm Âm có căn cứ cho nên Mã Ngôn Minh không thể nào phản bác được, đúng vậy! Cuốn nhật ký từ đầu đến cuối đều không dùng chữ "cô ấy".

 

Tuy nhiên, ông vẫn cảm thấy khó hiểu, giống như lạc vào một mê cung không có lối ra mà ông không thể hiểu, không thể tưởng tượng được vì sao người kia có thể là đàn ông.

 

Thế giới quan của Mã Ngôn Minh lại bị đảo lộn một lần nữa, ông cảm thấy mình sắp phát điên luôn rồi!

 

Rốt cuộc thì ai mới là hồn ma!

 

Hạ Lâm Âm cũng liên tục tự hỏi trong lòng mình rằng, ai sẽ là hồn ma trong số bọn họ đây, là Vệ Tiểu Hoa im lặng sống nội tâm, Chu Ngọc rụt rè nhút nhát hay Mã Ngôn Minh đang gào thét mất kiểm soát, chẳng lẽ là Dương Thụ Minh, người trông có vẻ giống người chơi?

Ngoài ra cũng có thể là Tần Mạn Văn, người mà cô đã cho là người chơi?

 

Như nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Hạ Lâm Âm, Vệ Tiểu Hoa vội vàng phủ nhận sự nghi ngờ về mình: "Dù thế nào đi nữa, tôi chắc chắn không phải là hồn ma! Hạ Lâm Âm, Tần Mạn Văn, Ly Lạc và Chu Ngọc, bốn người các cậu có khả năng là hồn ma nhất! Còn tôi xấu thế này, chắc chắn không thể là hồn ma được!"

 

Như thể được khai sáng, người đang chìm trong bối rối không tìm được lối thoát như Mã Ngôn Minh bỗng chốc lộ ra vẻ mặt thấu hiểu. 

 

Ông nhìn về phía Ly Lạc, nếu nói hồn ma là một người đàn ông và còn là Ly Lạc, vậy thì ông có thể hiểu tại sao người chồng lại thay lòng đổi dạ, vì Ly Lạc thật sự rất đẹp, vẻ đẹp vượt cả giới tính, là sức hấp dẫn không thể so bì như một kiệt tác của Thượng Đế.

 

Nếu một người đàn ông được Ly Lạc chú ý, phản ứng đầu tiên ắt hẳn sẽ không nghĩ đến giới tính đối phương, mà chỉ cảm thấy rất vinh hạnh khi được thần linh ưu ái.

 

"Vệ Tiểu Hoa, anh đừng có quá đáng! Đừng quên chúng ta đang đối phó với hồn ma! Nếu nó là hồn ma thì nó có thể cải trang thành bất kỳ ai, người càng không giống càng có khả năng chính là nó!”

 

Tần Mạn Văn không che giấu sự nghi ngờ của mình đối với Vệ Tiểu Hoa, như thể muốn nhìn thấu anh ta.

 

"Tiếp tục tranh cãi thế này cũng không có kết quả, chúng ta không có bằng chứng để chứng minh ai là hồn ma mà chỉ đang lãng phí thời gian nghi ngờ lẫn nhau thôi, có lẽ đó chính là mục đích của hồn ma, khiến chúng ta tự đấu đá lẫn nhau."

 

Hạ Lâm Âm hít sâu một hơi, chỉ vào cuốn nhật ký, nói: "Cuối cùng bố cũng phát hiện ra người ở dưới tầng hầm, tầng hầm..."

 

"Đây chính là manh mối của chúng ta!"

 

Cô có linh cảm rằng lời giải đáp sắp được tiết lộ, trong tầng hầm mà họ chưa từng đến chắc chắn có thứ họ đang tìm kiếm!

 

Tất cả quay trở lại tầng một để tìm kiếm lối vào tầng hầm, từ phòng khách đến nhà vệ sinh rồi nhà bếp, dựa vào việc gõ vào sàn nhà cuối cùng họ đã tìm ra lối vào ở nhà bếp.

 

Khi cạy sàn nhà ra, xuất hiện một cầu thang gỗ phủ đầy bụi bặm, dẫn thẳng vào bóng tối sâu thẳm không rõ điểm cuối…

Loading...