Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên nhanh công lược: Nam chính bệnh kiều đang hắc hoá - 72. Lâu đài ma ám (9)

Cập nhật lúc: 2024-11-12 23:16:40
Lượt xem: 23

Chẳng biết tại sao cô luôn cảm thấy sợ hãi Ly Lạc, nhất là Ly Lạc bây giờ, càng dọa tới cô!

 

Hạ Lâm Âm tim đập thình thịch: “Ly Lạc, anh đừng tới đây! Đừng tới đây nữa!”

 

Đứng trước Hạ Lâm Âm, Ly Lạc vươn tay vuốt ve nút cài áo, sau đó chợt cúi người xuống.

 

Hạ Lâm Âm sợ đến mức ngã lùi ra sau, cô ôm chặt con thỏ bông trước mặt, che kín khuôn mặt, một lúc sau, cô từ từ hạ con thỏ xuống, để lộ đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng.

 

Ly Lạc chống hai tay xuống hai bên người Hạ Lâm Âm, đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy của hắn nhìn cô chằm chằm, rồi chợt cười nhẹ, nụ cười có phần tà ác và quyến rũ: “Em nghĩ tôi sẽ làm gì em? Hửm?”

 

Đặc biệt là từ "hửm" ấy, càng thêm phần trêu ghẹo.

 

Hạ Lâm Âm chớp chớp mắt, không nói lời nào.

 

Ánh mắt của Ly Lạc càng thêm âm trầm, hắn vươn tay gỡ những sợi tơ nhện mắc trên tóc Hạ Lâm Âm.

 

Hạ Lâm Âm cứng đờ cả người, khi nhìn thấy tơ nhện trong tay Ly Lạc, cô mới nhẹ nhõm, thì ra lúc cô chui xuống gầm giường đã vô tình để mạng nhện mắc vào.

 

Ly Lạc đứng thẳng dậy, nhìn cô một cái rồi quay người định rời đi, Hạ Lâm Âm đột nhiên nắm lấy cổ tay hắn: "Ly Lạc, anh là người chơi khu B phải không?"

 

Ánh mắt Ly Lạc từ tay cô di chuyển lên khuôn mặt: "Rồi em sẽ biết."

 

Hạ Lâm Âm buông tay, không hỏi thêm.

 

"Mọi người mau lại đây!" Tiếng la hét vang lên từ dưới lầu.

 

Là giọng của Dương Thụ Minh!

 

Hạ Lâm Âm lập tức đứng dậy và cùng Ly Lạc chạy xuống lầu.

 

“Tôi và Chu Ngọc vừa tìm thấy cái này trong phòng của người hầu.” 

 

Thấy mọi người đã tụ tập đông đủ, trên tay Dương Thụ Minh cầm một cây nến đỏ như máu.

 

Tần Mạn Văn hỏi: “Đây là gì?”

 

“Dưới cây nến này có một mảnh giấy,” Dương Thụ Minh đưa tờ giấy cho mọi người xem: “Trên đó viết rằng ‘Đây là một cây nến có thể triệu hồi hồn ma, nó sẽ tiết lộ cho bạn một vài điều.’”

 

Hạ Lâm Âm nhận tờ giấy từ tay Tần Mạn Văn, trên tờ giấy ngả vàng là những dòng chữ máu, từ "nó" toát lên một cảm giác lạnh lẽo rợn người, khiến người ta không khỏi rùng mình.

 

Truyện được đăng tải tại MonkeyD, dưới nickname là Tịch Tịch, ủng hộ mình nhé

Xem xong, Hạ Lâm Âm truyền tờ giấy cho người tiếp theo.

 

“Giờ sao đây? Chúng ta có nên thắp nến không?” Dương Thụ Minh hỏi.

 

“Đây nhất định là trò lừa bịp của hung thủ!” Mã Ngôn Minh cười lạnh: “Trong nến có khi còn tẩm thuốc mê, đợi chúng ta thắp lên, hung thủ sẽ chớp thời cơ mà ra tay tóm gọn tất cả!”

 

"Anh Mã, tòa lâu đài này chỗ nào cũng kỳ lạ. Chưa nói đến chuyện hung thủ làm thế nào mà trong thời gian ngắn đã g.i.ế.c c.h.ế.t cả Triệu Đại Hải và Điền Xuân Lệ trên lầu hai, cái c.h.ế.t của Hạ Dao cũng rất bất thường. Cổ cô ấy bị vặn xoắn đến mức đó, rõ ràng không phải là sức người có thể làm được." 

 

Tần Mạn Văn nheo mắt nói.

 

"Chỉ có hồn ma mới có thể làm tất cả những điều đó. Truyền thuyết là thật, trong tòa lâu đài này có một hồn ma!" 

 

"Đó chính là điểm cao tay của hung thủ!" Mã Ngôn Minh kích động nói: "Giết người nhưng lại làm như không liên quan, khiến chúng ta tưởng rằng hồn ma đang g.i.ế.c người!"

 

Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng và nặng nề.

 

Hạ Lâm Âm đề nghị: "Bỏ phiếu quyết định đi."

 

Dương Thụ Minh gật đầu: "Vậy chúng ta bỏ phiếu đi, thiểu số phục tùng đa số, đồng ý thắp nến thì giơ tay."

 

Ban đầu Mã Ngôn Minh nghĩ rằng nếu như mọi người không đồng ý quan điểm của ông, cho rằng hồn ma g.i.ế.c người, nhưng vì sợ cũng không dám thắp nến, dù sao tin tưởng hồn ma tồn tại cũng phải sợ đốt nến dẫn ma quỷ tới, nhưng ngoài dự liệu của ông, phần lớn mọi người đều đồng ý thắp nến.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-cong-luoc-nam-chinh-benh-kieu-dang-hac-hoa/72-lau-dai-ma-am-9.html.]

"Được, vậy tôi sẽ thắp nến ngay bây giờ." Dương Thụ Minh hít sâu một hơi, rồi cầm bật lửa trên bàn thắp sáng cây nến.

 

Tất cả đều nín thở, chăm chú nhìn ánh nến lập lòe.

 

Không biết có phải vì màu đỏ của nến hay không, ngọn lửa phát ra một ánh sáng nhuốm màu máu, khiến gương mặt mọi người đều đỏ bầm như ma quỷ.

 

Một phút trôi qua...

 

Hai phút trôi qua...

 

Ba phút trôi qua...

 

Cuối cùng, Dương Thụ Minh không chịu được nữa, khẽ hỏi: "Có đến chưa? Hay là chẳng có tác dụng gì nhỉ..."

 

Mã Ngôn Minh cười lạnh: "Tôi đã nói rồi, chỉ là trò bịp bợm thôi."

 

"Cái đó…" Hạ Lâm Âm chỉ lên chiếc đèn chùm trên trần. "Tôi có cần tắt đèn không?"

 

Sắc mặt mọi người đều thay đổi. Những gì đã xảy ra sau khi tắt đèn trước đây vẫn còn ám ảnh họ, rõ ràng không ai muốn thử tắt đèn một cách tùy tiện nữa, nhưng tất cả cũng đều hiểu rằng Hạ Lâm Âm nói có lý, nếu đèn vẫn sáng như thế này, có ma cũng không xuất hiện.

 

"Nếu đã quyết định triệu hồn thì chúng ta phải làm cho đàng hoàng, cứ như thế này thì chỉ đang lãng phí thời gian thôi." 

 

Tần Mạn Văn ưỡn ngực, rồi bước đến hành lang để tắt đèn.

 

Căn phòng khách lập tức chìm vào bóng tối, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cây nến trong tay Dương Thụ Minh, không ai dám thở mạnh.

 

Một phút trôi qua...

 

Hai phút trôi qua...

 

Trong căn phòng khách âm u, tám người đứng sát lại với nhau, ánh nến đỏ rực nhảy múa trên mặt mọi người, không xa phía sau họ, một bóng ma nữ với cái đầu cúi gằm lặng lẽ đứng đó.

 

"Còn không được sao?" Dương Thụ Minh nhìn cây nến còn lại một nửa trong tay, thấp giọng hỏi.

 

Đột nhiên, Hạ Lâm Âm có cảm giác, quay đầu lại nhìn, ngay lập tức toàn bộ lông tơ trên cơ thể cô dựng đứng lên. 

 

"Đến rồi!"

 

Bóng ma nữ trong trang phục hầu gái đứng yên, hai tay thõng xuống, đầu cô như không có xương, cúi gằm xuống ngực.

 

Khoảnh khắc nhìn thấy bóng ma, đôi mắt của Lưu Vĩ gần như bị nổ tung. Anh há hốc miệng, nét mặt vì sợ hãi mà biến dạng, sau một lúc, cơ thể anh bất ngờ đổ xuống bên cạnh.

 

Tuy nhiên, mọi người đều chú ý đến bóng ma, họ cũng không kém phần hoảng sợ, vì vậy không ai nhận ra sự bất thường của anh.

 

Giọng nói ma mị của bóng ma vang lên trong phòng khách: "Lão gia... đã g.i.ế.c bà, lão gia đã g.i.ế.c bà..."

 

"Hahaha! Lão gia ông ta…" Sau một tràng cười kỳ quái và đáng sợ, bóng ma đưa tay lên làm động tác súng, ngón tay chỉ vào đầu mình: "Bùm! Lão gia đã tự sát, đã chết, tất cả đều chết."

 

Bóng ma đột nhiên tiến gần mọi người, sau một vài hình ảnh mờ ảo, bóng ma xuất hiện trước mặt họ.

 

“Tất cả các ngươi đều phải chết, không một ai thoát nổi, hahaha!"

 

"Bà chủ đã rời khỏi nhà chưa?" Hạ Lâm Âm vội hỏi.

 

Bóng ma đột nhiên ngẩng cao cái đầu đang thõng xuống: "Rời khỏi nhà? Bà chủ yêu lão gia như vậy, làm sao bà có thể rời bỏ ngôi nhà này?"

 

"Còn cậu chủ thì sao? Cậu chủ đâu?" 

 

"Cậu chủ, cậu ấy…"

 

Bóng ma đột nhiên im lặng. Sau một lúc, thân hình cô run rẩy dữ dội, rồi như một làn khói nhẹ, cô tan biến.

 

Tần Mạn Văn nhìn Hạ Lâm Âm một cái, hai người nhìn nhau, trong khoảnh khắc đó, Hạ Lâm Âm biết rằng Tần Mạn Văn đã nhận ra cô là người chơi và cô cũng nhận ra Tần Mạn Văn là người chơi.

Loading...