Xuyên nhanh công lược: Nam chính bệnh kiều đang hắc hoá - 66. Lâu đài ma ám (3)
Cập nhật lúc: 2024-11-02 17:24:06
Lượt xem: 21
"Căn nhà này sạch như vậy, chỉ có hai khả năng: một là có người sống ở đây nhưng hôm nay chủ nhà ra ngoài quên khóa cửa, hai là không ai sống ở đây nhưng có người định kỳ vào dọn dẹp."
Mã Ngôn Minh là một người đàn ông trung niên hơi phát tướng, khuôn mặt vuông vức, giọng điềm tĩnh, nói chuyện một cách chậm rãi khiến người nghe cảm thấy rất vững vàng.
Người lớn tuổi nhất trong nhóm có lẽ là Mã Ngôn Minh.
Nghe xong phân tích của ông, mọi người đều đồng loạt gật đầu tán thành.
"Dù là tình huống nào đi nữa thì hành động của chúng ta hiện giờ thật sự rất bất lịch sự. Ban đầu nghĩ đây là một lâu đài cổ bỏ hoang nhưng không ngờ nó lại thế này. Dù sao giờ cũng không còn cách nào khác, trời đã tối, đường đi xuống núi bằng bậc thang lại hẹp, lúc này mà xuống chắc chắn sẽ không an toàn. Đêm nay chúng ta đành phải ở lại đây tạm trú một đêm."
Mã Ngôn Minh ngừng một chút rồi nói tiếp.
"Hy vọng mọi người đừng tự tiện đụng chạm đến đồ đạc trong nhà. Nếu sáng mai chủ nhà quay về, chúng ta sẽ giải thích rõ lý do, thành tâm xin lỗi, tin rằng họ cũng sẽ thông cảm cho chúng ta thôi."
"Mã đại ca nói đúng lắm, đừng ai tự tiện đụng vào đồ của người ta, lúc đến sao thì lúc đi vẫn phải giữ nguyên như vậy." Lưu Vĩ nhìn ngó chiếc bình hoa trên bàn: "Nhìn mà xem, chắc hẳn đều là đồ cổ đấy, tuyệt đối không được tùy tiện chạm vào."
"Xì! Có gì đâu chứ, chẳng qua chỉ là một cái bình hoa cũ kỹ thôi mà." Triệu Đại Hải khinh thường liếc nhìn chiếc bình hoa: "Theo tôi nói, việc gì giải quyết được bằng tiền thì không phải là vấn đề. Chúng ta chỉ ngủ ở đây một đêm thôi mà, đến khi rời đi, tôi bỏ chút tiền lại trên bàn là được rồi."
"Vậy bao giờ anh mới mua cho em cái túi mới hả?" Điền Xuân Lệ mặc áo khoác lông chồn, trang điểm đậm dựa vào Triệu Đại Hải, vừa chơi đùa với chiếc dây chuyền vàng to trên cổ anh ta vừa hỏi.
"Mua, mua, mua! Ngày mai anh sẽ mua cho em." Triệu Đại Hải hào phóng phất tay.
Điền Xuân Lệ cười rạng rỡ, hôn nhẹ lên má Triệu Đại Hải.
Lưu Vĩ rùng mình, nổi cả da gà, không muốn nhìn cặp đôi âu yếm nữa, vội nói to: "Nào nào nào! Ai có đồ ăn ngon thì lấy ra nào!"
Nghe đến đồ ăn, ai nấy cũng cảm thấy đói bụng, lục trong ba lô lấy đồ ăn ra.
Hạ Lâm Âm đặt kẹo không đường và bánh quy lên bàn, còn cái bánh mì to thì không tiện chia, cô tự mình ăn.
Điền Xuân Lệ lấy ra mấy gói chân gà cay ngâm giấm và xúc xích cay, nhìn những chiếc chân gà ngâm giấm, nước miếng của Hạ Lâm Âm bắt đầu chảy ra nhưng vì đang bị cảm và cổ họng đau, cô đành nén lòng mà quay đi.
Khi quay đi, cô tình cờ bắt gặp Ly Lạc đang nhìn mình. Vì trò chơi có luật không cho phép họ nói chuyện nên cô không thể nói gì với hắn. Trước đó, cô còn nghĩ nếu gặp lại Ly Lạc thì nên nói gì đây, có nên nói "Chào, lại gặp anh rồi", hay hỏi "Này! Anh là người chơi ở khu A đúng không? Tôi đã chờ anh đến tìm tôi nhưng không thấy."
Thấy Ly Lạc không ăn gì, Hạ Lâm Âm đưa cho hắn một cái bánh mì khác: "Thấy anh không ăn gì, muốn thử cái này không? Vị cũng không tệ đâu."
Cuối cùng khuôn mặt không biểu cảm của Ly Lạc cũng nở một nụ cười nhẹ, hắn đưa tay nhận lấy cái bánh từ tay Hạ Lâm Âm: "Ừm."
"Ngồi không như vậy chán quá, tôi mang theo bộ bài, chúng ta chơi trò 'Ma sói' đi!" Lưu Vĩ lấy bộ bài từ túi ra: "Trò 'Ma sói' mọi người đều biết chơi chứ? Có ai không biết không?"
"Tôi không biết." Hạ Dao yếu ớt giơ tay lên.
"Tôi cũng chưa chơi bao giờ." Chu Ngọc cười bẽn lẽn.
"Trò này hay không? Tôi cũng chưa chơi bao giờ." Dương Thụ Minh ngơ ngác giơ tay hỏi.
Truyện được đăng tải tại MonkeyD, dưới nickname là Tịch Tịch, ủng hộ mình nhé
"Nhiều người chưa chơi thế à?" Lưu Vĩ nhướn mày, anh bày bộ bài lên bàn: "Vậy để tôi giải thích luật nhé, chúng ta có mười một người, trừ quản trò ra thì còn mười người."
"Quản trò là gì?" Hạ Dao khẽ hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-cong-luoc-nam-chinh-benh-kieu-dang-hac-hoa/66-lau-dai-ma-am-3.html.]
"Giống như là người phán xử vậy." Lưu Vĩ nhìn Hạ Dao rồi chỉ vào bộ bài trên bàn: "Mười người, chúng ta sẽ có ba con sói, bốn dân làng, một phù thủy, một tiên tri và một thợ săn."
"Phù thủy, tiên tri và thợ săn đều là dân làng có kỹ năng đặc biệt. Đơn giản là ban đêm, sói sẽ g.i.ế.c dân làng, còn ban ngày dân làng sẽ biểu quyết để tìm ra ai là sói. Nếu dân làng có thể g.i.ế.c hết sói, thì dân làng thắng. Nếu không, sói sẽ thắng."
Lưu Vĩ lần lượt giới thiệu từng lá bài.
"Rút được bài sói: g.i.ế.c dân làng, giấu thân phận, dẫn dắt hoặc đổ tội cho dân làng khác."
"Rút được bài dân làng: tìm ra ai là sói và biểu quyết để g.i.ế.c sói."
"Phù thủy: có một bình thuốc giải và một bình thuốc độc, có thể chọn cứu người hoặc g.i.ế.c người. Lúc tôi hỏi, giơ ngón cái lên là cứu, ngón cái xuống là giết."
"Tiên tri: có thể yêu cầu kiểm tra danh tính thật của một người chơi."
"Thợ săn: nếu thợ săn chết, khi c.h.ế.t có thể b.ắ.n c.h.ế.t một người khác, nhưng nếu bị phù thủy g.i.ế.c thì không được bắn."
Giới thiệu xong, Lưu Vĩ thu lại các lá bài rồi xáo trộn.
"Rất đơn giản thôi, chơi vài ván là hiểu hết, tôi sẽ làm trọng tài. Đừng lo, chơi xong vài ván mọi người sẽ thành thạo ngay thôi."
Lưu Vĩ đặt các lá bài đã được xáo trộn lên bàn, mỗi người rút một lá bài rồi trò chơi bắt đầu.
Sau ba ván, những người chưa chơi lần nào cũng đã nắm được cách chơi, dần dần tìm ra niềm vui từ đó.
"Giờ mọi người biết chơi rồi nhỉ, chúng ta thêm chút không khí cho vui nào, như vậy mới thú vị." Lưu Vĩ hào hứng nói.
"Không khí gì? Thêm sao?" Điền Xuân Lệ tò mò hỏi.
"Tắt đèn đi, rồi thắp nến."
Ý tưởng vừa được đưa ra, mọi người liền tỏ ra vừa lo lắng vừa phấn khích.
"Liệu có hơi đáng sợ không?" Hạ Dao lo lắng hỏi.
"Phải đáng sợ chứ, chơi mới vui!" Lưu Vĩ không chờ đợi nữa, đi thẳng đến chỗ công tắc gần cửa ra vào: "Mau thắp nến lên, tôi đi tắt đèn đây."
Trên bàn có hai chân nến, mỗi chân cắm ba cây nến, Triệu Đại Hải móc bật lửa từ túi ra và thắp sáng hết các cây nến.
Việc tắt đèn rõ ràng là một hành động mạo hiểm, ai biết tắt đèn rồi sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng họ là một nhóm những người yêu thích mạo hiểm. Phản đối nhỏ bé của Hạ Dao đã bị gạt bỏ, nếu cô ấy tiếp tục phản đối thì rõ ràng cô ấy sẽ bị nghi ngờ.
Hạ Lâm Âm chỉ còn cách im lặng nhìn Lưu Vĩ đi tắt đèn, cố gắng tỏ ra mình vẫn giữ được tinh thần.
Không còn cách nào khác, ai bảo thiết lập nhân vật của cô hiện tại là một người yêu thích mạo hiểm, không dấn thân sẽ không có trò vui.
"Phụt” đèn tắt, trong căn phòng khách rộng lớn chỉ còn lại ánh sáng nhỏ nhoi từ mấy ngọn nến.
"Rút bài, rút bài!" Lưu Vĩ xáo trộn mười lá bài trên bàn.
Hạ Lâm Âm rút ra một lá bài, nhìn lướt qua rồi úp lá bài xuống bàn.
Thân phận cô rút được là "dân làng".