Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên nhanh công lược: Nam chính bệnh kiều đang hắc hoá - 65. Lâu đài ma ám (2)

Cập nhật lúc: 2024-11-01 16:48:36
Lượt xem: 33

Hai túi bánh mì nhỏ, một túi bánh quy, một hộp kẹo không đường, một bình giữ nhiệt và một vài thứ lặt vặt khác.

 

Trong túi còn có một gói thuốc cảm.

 

Hạ Lâm Âm khịt khịt mũi, cơ thể cô hiện tại đang bị cảm nhẹ. Có lẽ vì đã uống thuốc nên đầu óc hơi choáng váng, trạng thái cơ thể không được tốt lắm.

 

Khác hoàn toàn so với cơ thể cô khi bị tiêm virus X trong trò chơi trước.

 

Lấy khăn giấy từ túi ra lau mũi, cô cảm nhận được cảm giác nhói đau trong lòng bàn tay khiến Hạ Lâm Âm tỉnh táo hơn và ngồi thẳng dậy.

 

“Nghe đồn trên đỉnh núi Quỷ Đầu có một tòa lâu đài cổ, trong lâu đài sống một hồn ma ác độc. Những ai đặt chân vào đây đều không quay trở lại vì họ đã bị hồn ma g.i.ế.c chết."

 

"Các bạn là những người bạn quen nhau trên mạng, đều là những người yêu thích phiêu lưu. Sau khi hẹn nhau, các bạn gặp gỡ ngoài đời và cùng nhau đến lâu đài ma ám này để thám hiểm.”

 

"Nhiệm vụ của người chơi: Giết c.h.ế.t hồn ma trong lâu đài. Lời nhắc nhở: Người chơi thân mến, hãy chú ý che giấu thân phận người chơi của mình nhé."

Truyện được đăng tải tại MonkeyD, dưới nickname là Tịch Tịch, ủng hộ mình nhé

 

Sau khi đọc dòng chữ đỏ trên lòng bàn tay, Hạ Lâm Âm úp tay lại, đan hai tay vào nhau.

 

Che giấu thân phận người chơi của mình?

 

Là người chơi, ai cũng sẽ cố gắng không để NPC phát hiện ra thân phận của mình.

 

Vậy mà lần này trò chơi lại đặc biệt nhấn mạnh điều này, có ý nghĩa gì chăng?

 

Trong trò chơi đầu tiên, cô đã từng nghĩ rằng liệu sau này trò chơi có quy định rằng hồn ma sẽ tìm ra ai là người chơi không. Chẳng lẽ lần này hồn ma ẩn nấp trong lâu đài sẽ phát hiện và g.i.ế.c c.h.ế.t người chơi?

 

Hay ý "che giấu" ở đây là nhắm đến các người chơi khác? Bởi trong những trò chơi trước, người chơi thường tập hợp lại thành nhóm. Khi biết người kia cũng là người chơi, họ thường tự động xem đối phương là đồng đội.

 

Vậy lần này, lời nhắc nhở của trò chơi là để họ đề phòng những người chơi khác ngoài bản thân mình sao?

 

Dù sao đi nữa thì có vẻ như đây là lúc cần phải diễn xuất rồi.

 

Mặc dù trong lòng tràn ngập suy nghĩ nhưng Hạ Lâm Âm vẫn giữ gương mặt bình thản. Cô không còn là người mới của những ngày đầu, khi vừa biết trên xe buýt có ma đã cố gắng giữ bình tĩnh nhưng người vẫn toát mồ hôi lạnh nữa.

 

Đây đã là trò chơi thứ năm của cô. Vượt qua trò chơi này cô sẽ có thể đến khu A, con đường rời khỏi trò chơi đã hoàn thành một nửa.

 

Nếu không qua được, cuộc đời của cô sẽ kết thúc tại đây, mang theo đầy nghi hoặc, tiếc nuối và c.h.ế.t một cách mơ hồ không rõ ràng.

 

Hiện tại dù biết trong căn phòng này có một hồn ma có thể đang ẩn nấp trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt sắc lạnh, Hạ Lâm Âm cũng không còn sợ hãi đến mức mồ hôi đầm đìa, mặt mày tái nhợt, toàn thân run rẩy như trước nữa.

 

Cô đã có thể kiểm soát được nỗi sợ hãi của mình, giữ cho bản thân nhanh chóng bình tĩnh lại để tìm ra đường sống trong trò chơi. Chỉ có như vậy, cô mới có thể sống sót.

 

Sống sót, một mong muốn vừa đơn giản lại vừa xa xỉ đến vậy.

 

Chỉ khi bước vào trò chơi, Hạ Lâm Âm mới nhận ra rằng mình khát khao sự sống đến mức nào.

 

Đặc biệt là khi cô đã kiên trì được đến lúc này, trải qua biết bao thử thách khắc nghiệt, trên vai cô còn gánh hai mạng sống của Tiểu Ly. Để cô có thể sống tiếp, Tiểu Ly đã hy sinh chính mình hai lần.

 

Với tất cả những chuyện đó, cô có lý do gì để không trân trọng mạng sống đây?

 

“Rào…”

 

Tiếng nước dội bỗng vang lên.

 

Hạ Lâm Âm quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-cong-luoc-nam-chinh-benh-kieu-dang-hac-hoa/65-lau-dai-ma-am-2.html.]

Một thiếu niên với nét mặt thanh tú mở cửa phòng vệ sinh, vẫy tay vừa mới rửa sạch, bước ra ngoài. Cậu ta ngẩng đầu, thấy Hạ Lâm Âm đang nhìn mình liền hỏi: "Không ngủ nữa à?"

 

"Ừ." Hạ Lâm Âm khẽ mỉm cười rồi thu lại ánh nhìn.

 

Cô không hề quen biết thiếu niên này nhưng ngay khi vừa nhìn thấy cậu ta, trong đầu cô tự động xuất hiện cái tên - Chu Ngọc.

 

Chắc chắn đây là trò quái quỷ của trò chơi, thật đáng sợ!

 

Hạ Lâm Âm cảm thấy rùng mình khi nghĩ sâu về chuyện này. Cô biết trò chơi rất lợi hại, có thể lôi người chơi vào mà không ai hay biết, thậm chí có thể tùy ý g.i.ế.c c.h.ế.t một người. Nhưng cô không ngờ trò chơi còn có thể cài tên người vào ký ức của người chơi.

 

Dù đây chỉ là một trò chơi nhỏ nhưng phải chăng điều này cũng đồng nghĩa rằng trò chơi có thể tự do thay đổi ký ức của người chơi?

 

Cảm giác này thật tệ. Tính mạng bị trò chơi nắm giữ, ngay cả ký ức cũng bị trò chơi kiểm soát. Điều này khác gì với những NPC chứ?

 

Càng nghĩ Hạ Lâm Âm càng cảm thấy hoảng sợ, cô suýt nữa đã tự nghi ngờ bản thân. Nhanh chóng dừng lại dòng suy nghĩ m.ô.n.g lung, cô cố gắng tập trung hết sức vào trò chơi lần này.

 

Chu Ngọc ngồi xuống ghế sofa, cả hai im lặng. Hạ Lâm Âm không dám bắt chuyện, sợ nói sai điều gì sẽ bị lộ.

 

Nhưng cứ ngồi như vậy mãi thì rõ ràng rất ngượng ngùng. Cô lấy điện thoại ra từ trong túi, không bị khóa, trượt màn hình và phát hiện không có tín hiệu. Hạ Lâm Âm lẩm bẩm: "Hử? Không có tín hiệu."

 

"Không có tín hiệu à? Chắc do tín hiệu trên núi kém thôi."

 

Chu Ngọc vừa dứt lời, trên lầu truyền đến tiếng cười đùa.

 

"Chẳng đáng sợ chút nào! Còn không giống nhà ma nữa!"

 

"Đúng vậy, tôi cứ tưởng lâu đài ma trong truyền thuyết phải là một căn nhà cổ âm u chứ, ai ngờ thế này, thất vọng thật."

 

"Hừ! Cậu thất vọng à? Cậu nên mừng vì đây không phải là ngôi nhà hoang cũ kỹ, nếu không tối nay chúng ta chẳng có chỗ ngủ, còn phải dọn dẹp cả nửa ngày ấy chứ."

 

"Đúng là thế, giờ thì ngôi nhà sạch sẽ thế này, trông thật dễ chịu."

 

...

 

Một nhóm người lần lượt từ tầng hai bước xuống cầu thang. Khi nhìn thấy họ, trong đầu Hạ Lâm Âm liền hiện ra hàng loạt cái tên.

 

Người cuối cùng đi xuống lại chính là... Ly Lạc?!

 

Ly Lạc mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, bên trong là áo len tối màu. Hắn cao ráo, thân hình chuẩn như người mẫu khiến chiếc áo khoác càng nổi bật. Khuôn mặt kia vẫn đẹp trai vô cùng.

 

Từ trên lầu đi xuống, hắn khiến cầu thang trở thành một sàn diễn, như một ngôi sao sáng chói cướp hết sự chú ý của mọi người.

 

Trước nhan sắc và khí chất áp đảo của hắn, những người khác đều trở thành nền.

 

Không, có lẽ họ thậm chí còn không được coi là nền.

 

Mọi người lần lượt ngồi xuống sofa. Hạ Lâm Âm đếm sơ qua, bao gồm cả cô thì tổng cộng có mười một người.

 

Lưu Vĩ đầu cạo trọc, người cao gầy, là một kẻ lắm chuyện, thuộc tuýp người mà chỉ cần có anh ta thì không khí sẽ không bao giờ trở nên tẻ nhạt. Chỉ vài câu là anh đã có thể khuấy động bầu không khí, nếu không ai hùa theo, anh cũng có thể tự vui vẻ một mình.

 

Quan trọng nhất, anh là một NPC.

 

Dù Hạ Lâm Âm không nói lời nào nhưng từ cái miệng không ngừng nghỉ của Lưu Vĩ, cô biết rằng sau khi họ đến lâu đài, những người khác đều đi tham quan khắp nơi.

 

Còn cô vì bị cảm nên cơ thể không khỏe, lại thêm leo núi mệt nhọc nên không theo mọi người tham quan, chỉ ngồi nghỉ một mình trên ghế sofa.

 

Căn lâu đài này hoàn toàn khác so với tưởng tượng của mọi người, bên trong rất sạch sẽ, không có chút bụi bặm nào, chẳng hề giống như nơi đã bị bỏ hoang. Tuy nhiên cổng và cửa ra vào lại không hề khóa.

Loading...