Xuyên nhanh công lược: Nam chính bệnh kiều đang hắc hoá - 63. Thuốc màu của chú hề (15)
Cập nhật lúc: 2024-10-31 15:45:27
Lượt xem: 37
Rose do dự, nếu ở lại với chú hề thì đồng nghĩa với việc thất bại trong nhiệm vụ mà thất bại sẽ dẫn đến việc cô ấy sẽ bị trò chơi này xóa sổ, thế nên để đổi mạng mình cứu lấy Ma Âm là điều cô ấy chắc chắn không muốn làm.
Chỉ có điều, nếu cô ấy từ bỏ Ma Âm ngay lúc này, vậy thì sau này cô ấy sẽ luôn cảm thấy lương tâm mình cắn rứt, vì chìa khóa là do Ma Âm lấy được, nếu không có Ma Âm thì tất cả bọn họ đã chẳng còn mạng, hành vi đổi mạng ân nhân để cứu mạng bản thân chẳng khác gì một kẻ tiểu nhân. Cô ấy không phải người tốt nhưng cũng chẳng phải kẻ hèn hạ.
Truyện được đăng tải tại MonkeyD, dưới nickname là Tịch Tịch, ủng hộ mình nhé
Nếu làm vậy thì cho dù sống sót, cô ấy cũng chẳng thể ngẩng cao đầu.
Nghĩ thông suốt, Rose nở một nụ cười rạng rỡ, xinh đẹp như hoa đào nở, nói: "Nếu phải đi, vậy cứ để tôi đi cùng Ma Âm đi!"
"Không có lựa chọn thứ ba đâu." Tiểu Ly giơ một ngón tay lắc lư.
"Vậy thì tôi sẽ liều mạng với cậu!" Rose đầy dũng khí, cho Hạ Lâm Âm một ánh mắt yên tâm.
Cô gái này còn dám liếc mắt đưa tình với chị ấy, đúng là kẻ đáng ghét mà!
"Vậy cứ đi đi."
Tiểu Ly vươn tay che mặt của Hạ Lâm Âm lại, ngăn người phụ nữ kia và chị gái của mình trao đổi ánh mắt, cậu bất mãn lườm Rose một cái. Sau đó, một sức hút khổng lồ từ vòng xoáy đột ngột kéo Rose sang phía bên kia cánh cửa.
Nhìn Rose bị hút đi như bị máy hút bụi nuốt chửng, tâm trạng của Tiểu Ly đã tốt trở lại, haiz! Thật tuyệt! Giờ chỉ còn mỗi cậu và chị thôi!
Cậu ôm lấy Hạ Lâm Âm lắc lư, nói: "Chị có nhìn thấy không, chỉ có mỗi em là sẵn sàng c.h.ế.t vì chị đó, cho nên chị có thể chỉ chứa mỗi em trong tim thôi được không?"
Tiểu Ly chỉ vào vị trí trái tim Hạ Lâm Âm, cảm giác ghen tị dâng trào vì chị ấy đối xử với mọi người quá tốt.
Trong tay Hạ Lâm Âm xuất hiện một chiếc cốc xúc xắc, cô cụp mắt, nói: "Tiểu Ly, chị không muốn em gặp nguy hiểm, đừng tìm chị nữa được không?"
Đôi mắt của Tiểu Ly thoáng tối lại nhưng vẫn đầy ý cười: "Chị ngây thơ thật, thứ này nhận rồi thì không thể trả lại đâu."
"A..." Tiểu Ly bất ngờ rên một tiếng, khóe môi cậu bắt đầu rỉ máu.
"Tiểu Ly, em sao vậy?" Hạ Lâm Âm quay lại, lo lắng nhìn vết m.á.u nơi khóe miệng của cậu.
"Không sao đâu chị, đáng tiếc là không thể ở bên chị lâu thêm được nữa." Tiểu Ly lau m.á.u ở khóe môi, nói lời an ủi.
Hạ Lâm Âm như cảm thấy điều gì đó, cô vội vàng hỏi: "Ý của em là sao, ý em là thế nào?"
"Chú hề sẽ biến mất sau khi không còn chìa khóa, vì lúc đó hắn đã không còn lý do để tồn tại nữa."
Tiểu Ly cúi xuống nhìn đôi chân mình, nói: "Nhìn đi! Chúng đã bắt đầu biến mất rồi."
Giọng nói vui vẻ của cậu giống như đang khoe một điều gì đó thú vị.
Thế nhưng trên cơ thể của cậu lại đang xảy ra những thứ kinh khủng khiến người ta rùng mình, đôi chân của cậu đang dần dần tan biến giống như bị xóa đi, y đúc cảnh tượng mà cô từng thấy ở người đàn ông trung niên trong trò chơi đầu tiên.
"Tiểu Ly!!!" Hạ Lâm Âm thật sự muốn đ.ấ.m một cú vào khuôn mặt đang tươi cười của cậu, có phải cậu cố tình khiến cô cảm thấy áy náy không vậy?
Cậu có biết cô tràn đầy cảm giác tội lỗi không, tại sao lại để cô nhìn thấy cảnh tượng này, là muốn để cô cảm nhận được sự bất lực nữa sao?
Hạ Lâm Âm chợt nhớ đến lời của Vương Minh ở trước đó đã nói, mối quan hệ giữa người chơi và NPC chỉ có lợi dụng hoặc đối địch.
Chẳng lẽ cô phải tổn thương Tiểu Ly mãi sao?
Nhất là khi Tiểu Ly rất có thể là boss cuối cùng mà người chơi phải đối đầu, nếu không phải là người chơi c.h.ế.t thì cũng sẽ là boss chết.
Nhiệm vụ lần này không yêu cầu g.i.ế.c Tiểu Ly, nhưng lấy chìa khóa từ tay cậu đã đồng nghĩa với việc gián tiếp g.i.ế.c cậu.
Đôi khi, nếu không biết thì sẽ không cảm thấy tội lỗi, nhưng cô không muốn, thật sự không muốn khiến Tiểu Ly tổn thương thêm nữa.
"Tiểu Ly, đừng tìm chị nữa, đừng tìm chị nữa." Hạ Lâm Âm lắc đầu, nghẹn ngào nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-cong-luoc-nam-chinh-benh-kieu-dang-hac-hoa/63-thuoc-mau-cua-chu-he-15.html.]
"Chị biết không? Hiện tại em rất vui, vì em đã cảm nhận được giá trị của mình." Tiểu Ly nâng mặt cô lên, nghiêm túc nhìn cô thật chăm chú: "Chị, chị là sự cứu rỗi của em."
Cậu nói xong, trong lòng lại dấy lên những suy nghĩ đen tối, đúng vậy, chị nói không sai, thế nhưng chị có biết vì sao em thả bọn họ đi không?
Đó là để chị cảm thấy áy náy, để chị dần dần nghiêng về phía em, vì em chỉ muốn trong tim chị chỉ có em, chỉ nghĩ đến em, chỉ quan tâm đến em.
Chị à, em là một tên xấu xa, đúng không?
Tiểu Ly mỉm cười, một nụ cười như đóa hoa mạn đà la đen nở trong địa ngục sâu thẳm: "Chị, hôn em đi."
Tốc độ biến mất của cơ thể cậu chậm hơn so với người đàn ông kia, nhưng bây giờ đã lan đến phần đùi, trông như nửa người đang lơ lửng giữa không trung.
"Em đau quá, chị ơi, chị hôn em thì em sẽ không còn đau nữa." Tiểu Ly làm nũng nói.
Quả nhiên khi nghe vậy Hạ Lâm Âm cũng nôn nóng, cô đau lòng nhìn nửa người cậu đã biến mất như thế kia, chắc chắn là rất đau!
Hạ Lâm Âm kiễng chân hôn lên trán cậu, nhẹ nhàng xoa đầu cậu như đang dỗ dành một chú chó lớn.
"Chỗ này không hết đau, chị phải hôn ở đây." Tiểu Ly chỉ vào miệng mình.
Lén liếc nhìn môi cậu một cái, Hạ Lâm Âm nhớ lại cảnh lấy chìa khóe từ miệng cậu ban nãy khiến cho cô trở nên lúng túng, khuôn mặt cũng đỏ bừng lên.
"Không còn thời gian nữa! Chị mau hôn em ngay đi!"
Dù nói vậy nhưng Tiểu Ly không cho cô cơ hội do dự mà trực tiếp dùng một tay giữ chặt sau gáy cô, áp môi mình lên môi cô.
Cách làm mạnh mẽ này, trái ngược hẳn với sự nũng nịu ban nãy.
"Mở miệng ra để em vào, lúc nãy chị còn đưa lưỡi vào miệng em đó."
"Nghe lời nào, mở miệng ra."
“Sao lưỡi chị lại trốn nhỉ? Khi nãy chị nhiệt tình lắm mà.”
"Môi của chị bé xíu, vừa hôn đã mềm mềm, ngọt ngào, đúng là! Hôn mãi cũng không thấy đủ!"
Những lời này khiến người ta cảm thấy thật là xấu hổ!
Hạ Lâm Âm đẩy cái tên nhóc không biết ngượng kia, mặt mũi ửng đỏ như muốn bốc khói.
Mặc dù Tiểu Ly trông như người trưởng thành, nhưng trong mắt cô, cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, cô luôn thấy rõ hình ảnh một cậu bé dễ thương với đôi má phúng phính.
Thật mất mặt quá.
Cô cố gắng nghiêm mặt, nói bằng giọng điệu cứng rắn: "Tiểu Ly, chuyện này chỉ nên làm giữa người yêu hoặc vợ chồng thôi, không được tùy tiện hôn môi người khác theo kiểu bừa bãi đâu."
Tiểu Ly gật đầu đồng tình: "Chị nói đúng, cho nên chuyện này chỉ nên làm với em thôi và chị chỉ có thể để em chạm vào thôi nhé, không thì em sẽ cực kỳ, cực kỳ tức giận."
"Tiểu Ly..." Nhìn cậu nhóc đã biến mất đến vai, Hạ Lâm Âm ngập ngừng, lời muốn nói đều kẹt trong cổ họng.
Không bao lâu, Tiểu Ly chỉ còn lại cái đầu lơ lửng giữa không trung!
"Mau lên! Chị, chị vẫn có thể hôn em mấy cái nữa!"
Đối diện với một cái đầu đòi hôn, hình ảnh này mãnh liệt đến mức trái tim của Hạ Lâm Âm như muốn ngừng đập, điều này... Điều này còn đáng sợ hơn cả cảnh cậu biến thành lệ quỷ rồi đè cô xuống đất!
Thật quá kinh dị và kích thích!