Xuyên nhanh công lược: Nam chính bệnh kiều đang hắc hoá - 41. Cục hộ tống Linh Môn (14)
Cập nhật lúc: 2024-08-31 12:34:15
Lượt xem: 88
Tiểu Ly ngồi trên mặt đất, trên mặt có vết xước, nhìn mọi người lần lượt rời khỏi phòng đá, không khóc, trong mắt cũng không có buồn vui.
Khi Hạ Lâm Âm cũng rời khỏi phòng đá, đôi mắt cậu rũ xuống, dưới hàng mi dày và dài là tầng tầng bóng tối.
Khóe môi cậu khẽ cong lên, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt.
Đã sớm đoán được kết quả không phải sao? Cậu đang mong đợi điều gì đây?
Hạ Lâm Âm cảm thấy bước chân mình có hơi nặng nề, không phải là gánh nặng về thể xác mà là trong lòng. Không chỉ một lần cô tự nói với mình rằng cô không làm gì sao cả. Cô chỉ lựa chọn chính xác nhất.
Tại sao cậu lại không khóc? Sao không hét ầm lên? Sao không lớn tiếng cầu xin? Tại sao phải… Im lặng như vậy?!
"Tiểu Âm, con đứng ở chỗ này chờ mẹ nhé. Mẹ đi mua kem cho con.”
"Ngoan ngoãn đừng chạy lung tung, Tiểu Âm nhà ta là giỏi nhất! Đứng ở chỗ này chờ mẹ, mẹ sẽ về ngay.”
“Bạn nhỏ, em tên là gì? Nhà em ở đâu?”
“Nhìn kìa! Mọi người mau nhìn! Tiểu Âm đứng ở cửa chờ mẹ tới đón kìa!”
“Thật là ngu ngốc! Mẹ của mày không cần mày nữa! Bà ấy không cần mày nữa! Mày cũng mồ côi giống như bọn tao! Biết ba chữ kia là gì không?”
“Trại mồ côi!”
...
"Tiểu Âm! Con đã lớn rồi. Mẹ không tốt. Năm đó mẹ có nỗi khổ! Mẹ bất đắc dĩ mới phải làm vậy!”
"Tiểu Âm! Con tha thứ cho mẹ được không? Mẹ vẫn thương con, con cho mẹ cơ hội bù đắp cho con đi!”
"Tiểu Âm... Công ty chú Tần của con xảy ra vấn đề. Mẹ và chú Tần cần ra nước ngoài một thời gian. Con đừng lo lắng, khi chú Tần giải quyết xong mọi việc, mẹ nhất định sẽ quay lại đón con."
...
Cầm trên tay chú gấu Pooh, cô bé cột hai bên đuôi ngựa đứng nhìn dòng người qua lại trên đường. Cả người cô đơn lạc lõng với thế giới ồn ào này.
Như thể vừa mở hộp bảo vật Pandora, những ký ức trong đầu cô hiện về, Hạ Lâm Âm không khỏi quay lại nhìn Tiểu Ly, lại bị nụ cười nhạt trên khóe miệng cậu làm cho đau đớn.
Cô đột ngột quay lại, chạy về phía Tiểu Ly và bế cậu lên.
Ghé trên vai Hạ Lâm Âm, đôi mắt vốn không một gợn sóng của cậu cuối cùng cũng có một chút d.a.o động.
Ôm cổ Hạ Lâm Âm và vùi mặt vào vai cô, Tiểu Ly nhịn không được ngửi mùi thơm thoang thoảng trên người cô.
"Tiểu Âm, em…”
Hạ Lâm Âm ngắt lời chị Lưu: "Em biết rồi! Khi đến thời điểm bất đắc dĩ, em biết phải làm gì!"
"Rắn rắn rắn! Chết tiệt! Con đường này có rắn! Mau lên! Quay lại! Đi đường khác!"
Giọng nói của Vương Minh từ phía trước truyền đến, nhìn ra xa phía trước đã cảm thấy da đầu mình tê dại!
Những con rắn có bé có lớn, đủ loại màu sắc sặc sỡ, lưỡi lè ra thụt vào cực nhanh vừa nhìn đã biết loài cực độc.
Vì số lượng chúng quá nhiều, những con rắn nhỏ đó bị quấn vào nhau như cục bông. Cơ thể trơn nhẵn lạnh ngắt vặn vẹo phát ra tiếng “xì xì” nghe rợn cả người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-cong-luoc-nam-chinh-benh-kieu-dang-hac-hoa/41-cuc-ho-tong-linh-mon-14.html.]
Hạ Lâm Âm ôm chặt Tiểu Ly chạy trở lại.
Tiếng sột soạt lại vang lên, nhìn thấy những điểm đen dày đặc, đồng tử của Hạ Lâm Âm co lại, cô hét lên: "Sâu ăn xác! Chúng lại đến nữa rồi!"
"Nhanh! Quay lại! Chạy trở về!"
"Không được! Không quay lại được! Phía sau toàn là rắn!"
"Nhanh lên! Bầy rắn sắp đuổi kịp rồi!"
"Đây đây! Nơi này vẫn còn một con đường!"
Cả nhóm nhanh chóng chạy vào một ngã ba đường khác.
Đàn rắn dày đặc đang đuổi theo họ. Sau khi ra khỏi ngã ba, cảnh tượng trước mắt bỗng trở nên rõ ràng. Vốn tưởng rằng họ đã thoát khỏi khó khăn. Kết quả bọn họ lại gần như tuyệt vọng khi phát hiện trước mắt là con đường chết.
Truyện được đăng tải tại MonkeyD, dưới nickname là Tịch Tịch, ủng hộ mình nhé
Một bức tường đá thẳng đứng cao chót vót chắn đường. Bọn họ đang đứng ở đáy vực. Muốn rời khỏi đây phải leo lên bức tường đá nhẵn nhụi phủ đầy rêu này.
Tại sao nói là gần như tuyệt vọng mà không phải là tuyệt vọng vì họ tìm thấy những sợi dây xích rỉ sét được thả từ trên bức tường đá xuống.
Anh mập chạy tới cầm sợi dây giật mạnh nhưng không thấy có dấu hiệu bị lỏng liền thở phào một cái, tranh thủ thời gian túm lấy nó mà leo lên.
Anh cầu nguyện trong lòng rằng sợi xích này tuyệt đối không nên vì sức nặng của anh mà đột nhiên đứt ra. Mặc dù cây đao của anh có mạnh đến mấy nhưng cũng chỉ là dùng để đối phó với ma quỷ. Anh thà đối mặt với một nhóm ma quỷ chứ không muốn đối mặt với đám rắn độc dày đặc và sâu ăn xác.
"Ôm chặt!"
Hạ Lâm Âm hét lên, cô buông hai tay đang ôm Tiểu Ly, nắm lấy dây xích, chân đạp lên tường đá, từng chút một leo lên.
Vài lần đế giày bị trượt, toàn bộ kể cả Tiểu Ly cũng bị treo trên xích. Lòng bàn tay trên dây xích bị mài rất đau, để lại một đường m.á.u nhạt.
Tay của Hạ Lâm Âm cũng bị rách. Máu hoà cùng rỉ sét. Mỗi lần nắm sợi dây giống như tra tấn vô cùng đau nhức.
Nhưng cô không dám buông ra một chút nào. Bên dưới đã thành hang ổ của hàng vạn con rắn và sâu ăn xác.
Chúng đang g.i.ế.c lẫn nhau, hung tàn ăn thịt đối phương, có con ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào họ. Chực chờ họ rơi xuống rồi xông lên chui vào trong cơ thể của họ và ăn sạch không để lại gì.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó, Hạ Lâm Âm không khỏi kinh hãi. Kiểu c.h.ế.t này cũng quá tàn nhẫn và đau đớn! Cô tuyệt đối không thể ngã xuống! Nhất định! Nhất định phải leo ra ngoài!
Vương Minh không ngừng thở dốc, cảm giác thân thể càng ngày càng nặng, như có tảng đá lớn đè nặng lên vai! Mồ hôi trên mặt chảy xuống như thác, c.h.ế.t tiệt!
Sao lại mệt như vậy! Vương Minh chửi thầm trong lòng một câu!
Anh ngẩng đầu liếc nhìn mọi người. Anh mập đã bỏ xa anh ta một đoạn rồi. Thế mà anh ta lại bằng tốc độ của Hạ Lâm Âm!
Phải biết rằng Tiểu Âm là một cô gái nhưng còn cõng theo một đứa con ghẻ đấy!
Bò lên được một lúc lại gần bằng khoảng cách của Tiểu Âm mà sao lại mệt như vậy, không tài nào hít thở được, Vương Minh không sao hiểu nổi!
"Anh Mập! Anh chờ tôi với! Sao tôi thấy mệt mỏi quá!"
Nghe thấy giọng nói của Vương Minh, Hạ Lâm Âm quay đầu nhìn anh ta một cái, đôi mắt chợt mở to, tim đang đập cũng như ngừng lại!
Vương Minh, anh ta…
Đang cõng trên lưng một nữ quỷ!