Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên nhanh công lược: Nam chính bệnh kiều đang hắc hoá - 38. Cục hộ tống Linh Môn (11)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-08-28 14:49:47
Lượt xem: 106

Lúc này cũng không còn cách nào khác, bà mối Lý phải vào phòng với A Hương, giúp A Hương trang điểm và mặc đồ tân nương.

 

Còn Hạ Lâm Âm và những người chơi khác đang ở trong sân, nhìn t.h.i t.h.ể của nữ cương thi teo tóp nằm trơ trọi trên đất.

 

"Chúng ta phải làm sao bây giờ? Cô dâu cũng thay đổi rồi sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?" Chị Lưu lo lắng hỏi.

 

Hạ Lâm Âm khẽ cau mày, xoa cằm nói: "Nhiệm vụ của trò chơi là bảo vệ nữ cương thi nghìn năm đến lăng mộ của Vũ Hầu, tham gia lễ cưới của Võ Hầu vương chứ cũng không nói là tham gia lễ cưới lễ cưới của Võ Hầu và nữ cương thi. Chúng ta có thế sử dụng lỗ hổng của câu nói này.”

 

Dù thế nào đi nữa, họ vẫn phải tiếp tục mang theo nữ cương thi này, bảo vệ nó vào lăng mộ của Võ Hầu để hoàn thành một bước của nhiệm vụ.

 

Sau đó tham dự lễ cưới của Võ Hầu vương và A Hương, hoàn thành nhiệm vụ của câu cuối cùng.

 

Mục đích ban đầu của trò chơi là để tham dự đám cưới của Võ Hầu vương và nữ cương thi ngàn năm nhưng bây giờ họ đang phải lợi dụng lỗ hổng của lời nói đó. Nhưng đâu còn cách nào khác, Võ Hầu vương sẽ không lấy một cô gái đã không còn trong trắng lại còn là một cái xác khô nghìn năm đâu…

 

Không biết trò chơi sẽ đánh giá kết quả như thế nào? Có tính là họ chưa hoàn thành nhiệm vụ không nhỉ?

 

"Mặc kệ nó đi! Trước mắt chúng ta đưa nữ cương thi này vào. Sau đó hoàn thành lễ cưới của Võ Hầu vương và A Hương. Nếu như chúng ta không quay về lại được khách sạn thì chứng tỏ rằng nhiệm vụ chưa hoàn thành. Khi đó chúng ta buộc phải để Vũ Hầu vương cưới nữ cương thi!”

 

Đối với lời nói của anh mập thì mọi người đều gật đầu đồng ý. Trước mắt là bảo vệ nữ nhân này đến lăng mộ của Võ Hầu trước. Nếu trò chơi không đánh giá họ hoàn thành nhiệm vụ sau khi tham dự lễ cưới của Võ Hầu vương và A Hương, họ sẽ tìm mọi cách có thể để ép Võ Hầu vương kết hôn với nữ cương thi.

 

Một canh giờ sau, A Hương được trang điểm lộng lẫy, mặc chiếc giá y màu đỏ thêu phượng, đội mũ hình phượng tinh xảo, được bà mối Lý giúp đỡ, nhẹ nhàng di chuyển đến kiệu hoa.

 

Khuôn mặt của A Hương đầy ngượng ngùng. Dù đã biết nàng ta thật sự không hề yếu đuối, nhu nhược nhưng Vương Minh vẫn bị thu hút đến mất hồn mất vía. Chẳng trách người ta nói ngày đẹp nhất trong cuộc đời của một người phụ nữ là làm cô dâu trong ngày cưới.

 

Vẻ mặt của bà mối Lý rõ ràng không được tốt cho lắm, nàng di chuyển cứng ngắc và đỡ lấy A Hương một cách miễn cưỡng.

 

Trước khi bước vào kiệu, A Hương quay đầu nhìn bà mối Lý. Trên môi nàng ta nở nụ cười, nhẹ giọng hỏi: "Bà mối Lý, hôm nay là ngày trọng đại của ta, ngươi không vui sao?"

 

Bà mối Lý vội vàng nhếch khóe miệng lên: "Ta vui lắm, làm sao có thể không vui, nếu không có tiểu thư A Hương thì ta còn phải đau đầu vì việc này đây."

 

“Vậy thì tốt.” A Hương ngồi trong kiệu, trước khi hạ màn thì nói: “Ngoài ra, ta hy vọng bà mối Lý sẽ không gọi ta là tiểu thư A Hương nữa. Dù sao thì ta cũng sắp được gả cho Vũ Hầu Vương làm Vương phi rồi.”

Truyện được đăng tải tại MonkeyD, dưới nickname là Tịch Tịch, ủng hộ mình nhé

 

Bà mối Lý hít sâu một hơi: "Vâng, thưa Vương phi.”

 

Vì A Hương không nặng giống như nữ cương thi nên bà mối Lý chỉ cần sử dụng người giấy là có thể nâng kiệu lên.

 

Vậy là vai của những người chơi cũng được giải phóng, đây có lẽ là điều duy nhất mà Hạ Lâm Âm và những người chơi khác thấy vui vẻ.

 

Nữ cương thi bị hút hết công lực nên không còn nặng như trước mà chỉ bằng trọng lượng của một cái xác khô bình thường.

 

Anh mập vội bọc cái xác khô đó vào trong tấm khăn trải giường rồi thoải mái cõng trên lưng.

 

Nhiệm vụ đẩy xe lăn cuối cùng lại rơi vào tay Hạ Lâm Âm. Anh mập phải cõng nữ cương thi. Bà mối Lý phải chỉ huy người giấy. Ngô lão và chị Lưu đều không có ý định đẩy xe lăn.

 

Còn đối với Vương Minh, nếu có một vị nữ tử ngồi trên xe lăn anh ta sẽ rất vui lòng làm điều đó. Nhưng đáng tiếc lại là một thiếu niên, cho dù thiếu niên này có xinh đẹp thế nào đi nữa thì vẫn là con trai, không phải loli n.g.ự.c bự như anh ta muốn.

 

Tiếng kèn trống vang lên, đám người giấy nhấc kiệu, Hạ Lâm Âm đẩy xe lăn, nhóm người tiếp tục đi về phía mộ của Võ Hầu vương.

 

Cũng không biết đã đi mất bao lâu dưới sự dẫn dắt của bà mối Lý, Hạ Lâm Âm và những người khác cuối cùng đã vào được lăng mộ của Võ Hầu vương.

 

Mùi hôi dưới lòng đất rất khó ngửi, vừa lạnh vừa ẩm xen lẫn mùi thối khiến người ta có hơi khó thở.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-cong-luoc-nam-chinh-benh-kieu-dang-hac-hoa/38-cuc-ho-tong-linh-mon-11.html.]

Hạ Lâm Âm và những người khác tiến vào lăng mộ của Võ Hầu vương thông qua một lối đi bí mật. Tuy sợ hãi nhưng lại không có nguy hiểm gì, cuối cùng cũng ra khỏi đường hầm tối.

 

Đột nhiên, không gian trở nên sáng bừng, thoáng đãng. Không khí cũng không còn loãng như trước. Một tòa thành to lớn tráng lệ đầy khí thế xông thẳng vào tầm mắt, là cảnh tượng sáng bừng khiến lòng người trở nên rung động. Những bức tường loang lổ phong cách cổ xưa mang nặng dấu ấn thời gian.

 

"Võ Hầu vương thực sự đã xây dựng một toà thành dưới lòng đất! Trời ạ! Ngay cả bức tường thành cũng cao như vậy!"

 

Vương Minh kinh ngạc đến há hốc miệng.

 

A Hương vén rèm cửa và nhìn ra ngoài, trên mặt là nụ cười đầy hãnh diện.

 

Hạ Lâm Âm cũng bị sốc trước hình ảnh chấn động này, như thể cô đã quay về thời kì phồn hoa nhất của toà thành trước đây, có cảm giác hoảng hốt một cách kì lạ.

 

Ngay khi cô nghĩ vậy, dường như bên tai cô có muôn vàn thanh âm đang xao động.

 

"Bán thịt viên đây! Thịt viên mới ra lò đây! Nhiều thịt ngon lắm đây!"

 

"Bán thịt lợn đây! Quý khách có muốn mua chút thịt lợn không?"

 

"Bánh bao nóng đây! Ba xu một cái, vừa ngon vừa rẻ đây!"

 

 

Tiếng hàng rong, tiếng hò hét không ngừng.

 

“Có người ở trong này sao?” Vương Minh ngoáy lỗ tai, nghi ngờ chính mình bị ảo giác.

 

"Tôi nghĩ là ma đó.” Anh mập cười lạnh.

 

Mọi người đều đề cao cảnh giác đi vào trong thành.

 

Đường phố rộng rãi đông đúc người qua lại, các cửa hàng mở ra hai bên đường.

 

Chợt nhìn, đó là một khung cảnh phố cổ sầm uất. Nhưng khi quan sát kỹ hơn, tất cả những người đi đường đều cúi đầu, trợn mắt, đi lại như những xác chết, trên mặt không còn chút máu.

 

"Bán thịt viên! Thịt viên mới làm! Ăn dai ngon đây!"

 

Trong nồi m.á.u loãng sôi sục là hai tròng mắt đang trôi nổi. Hai tròng mắt treo lủng lẳng trên mặt chỉ được nối với hốc mắt bằng một sợi gân m.á.u mỏng manh, người chủ cửa hàng liên tục hét lên trong khi cầm đũa gắp nhãn cầu trong nồi.

 

"Bán thịt lợn! Thịt lợn tươi, ngươi có muốn mua một ít không!"

 

Trên chiếc thớt đẫm m.á.u có vài cái đùi người trắng hếu. Người đồ tể tay cầm con d.a.o hai ba nhát chặt cái đùi thành nhiều miếng rồi nhìn chằm chằm vào nhóm người Hạ Lâm Âm và hỏi họ.

 

"Bánh bao thịt nóng hổi đây, ngươi mua mấy cái đi!"

 

Cô chủ sạp bán bánh bao nhanh tay cho vài chiếc bánh bao vào mâm rồi nhanh chóng chạy đuổi.

 

"Các vị khách quý, đến ăn một chút lót dạ đi.”

 

"Bánh bao thịt của ta có vỏ mỏng nhiều nhân, bảo đảm các vị ăn cái thứ nhất rồi lại muốn ăn cái thứ hai.”

 

"Các vị nhìn xem! Nhân bánh có phải rất ngon hay không!"

 

Chủ quán đẩy ra một nồi bánh bao thịt.

Loading...