Xuyên nhanh công lược: Nam chính bệnh kiều đang hắc hoá - 32. Cục hộ tống Linh Môn (5)
Cập nhật lúc: 2024-08-19 21:49:36
Lượt xem: 115
Ngô lão chậm rãi bước tới, dáng người ông gầy nhưng rắn chắc, trong đôi mắt vẩn đục thỉnh thoảng lại lóe lên ánh sáng.
Thấy Ngô lão mặc quần áo âm dương sư, hơn nữa lúc ở phòng bàn chuyện còn có hơi ấn tượng đối với Ngô Lão. Bà mối Lý âm thầm nghĩ.
Thường xuyên có âm dương sư lén đi làm thêm cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.
Nếu đã chọn xong người thì chẳng để đêm dài lắm mộng nữa, mấy người không dừng lại, quyết định xuất phát ngay.
Nhìn nhóm người Hạ Lâm Âm hấp tấp, bà mối Lý cũng không thấy kỳ lạ, dù sao bọn họ là tiêu sư, hơn nữa đơn hàng này cục hộ tống Linh Môn không nhận, đương nhiên phải mau chóng hoàn thành, tránh bị Lâm tiêu đầu phát hiện.
Bản thân nàng cũng muốn nhanh chóng sắp xếp thỏa đáng chuyện này.
Bà mối Lý thuê một chiếc xe đẩy, nhóm người liền vội vàng rời khỏi thành, trong lòng mấy người chơi toàn nghĩ ngợi về nhiệm vụ, không hề có tâm trạng thưởng thức khung cảnh cổ xưa xung quanh.
Bà mối Lý đặt quan tài nữ cương thi ngàn năm ở trong một cái đình hóng gió ngoài thành, trên quan tài là một tấm vải bố đỏ thẫm, bọc kín mít quan tài.
Quan tài rất nặng, vài người cố gắng lắm mới bỏ được quan tài lên xe đẩy.
Đợi mấy người thở hồng hộc nâng quan tài lên xe đẩy xong, mập mạp mới khoan thai tới muộn.
Vương Minh bất mãn nói: “Này! Mập mạp anh làm gì mà giờ mới đến, mau nói, có phải cố ý viện cớ trốn đi để không khiêng quan tài không hả, anh có biết quan tài này nặng lắm không?! Nếu không nhờ Ngô lão sử dụng tí pháp thuật thì có khi nâng đứt tay cũng không nâng được.”
“Sao vậy, không có anh Mập ở đây là không khiêng nổi một cái quan tài luôn à.” Mập mạp vỗ thật mạnh vào bả vai Vương Minh.
Lúc này bà mối Lý đang dán lá bùa lên quan tài, Ngô lão để sát mũi vào mập mạp rồi hỏi: “Anh g.i.ế.c người?”
Hạ Lâm Âm đến gần đương nhiên cũng nghe thấy lời Ngô lão nói, cánh tay vừa mới khiêng quan tài hơi đau nhức, cô xoay xoay cổ tay, quay đầu nhìn về phía mập mạp.
Mập mạp không hề hoảng hốt khi chuyện g.i.ế.c người bị phát hiện, anh hồn nhiên không thèm để tâm nói: “Tôi đi g.i.ế.c thứ đồ bỏ Lâm tiêu đầu, ai bảo anh Mập tôi nhìn gã ta ngứa mắt.”
Ngô lão gật đầu, không nói gì nữa, Vương Minh cũng không thấy lời mập mạp có gì đó không đúng, còn giơ ngón tay cái lên: “Mập mạp, anh quá lợi hại.”
Thấy ba người nói về việc g.i.ế.c người như đang nói chuyện uống nước ăn cơm với nhau, trong lòng Hạ Lâm Âm không mấy thoải mái, đối với bọn họ, một mạng người đến tột cùng là gì?
Vì sao g.i.ế.c người tập mãi thành thói quen như vậy, chẳng lẽ ba người bọn họ đều c.h.é.m g.i.ế.c thành tính sao?
Hạ Lâm Âm không muốn dùng giọng điệu chất vấn một người có thể tùy ý g.i.ế.c người bất cứ lúc nào, cô cắn cánh môi, giọng nói mềm mại, lông mày thanh lệ hơi nhăn lại, trông giống như thỏ trắng nhỏ bị nội dung ba người nói tới dọa sợ.
"Mập mạp, sao anh có thể tùy tiện g.i.ế.c người?”
“Gã ta là NPC!” Mập mạp nói với giọng điệu đương nhiên, anh vỗ n.g.ự.c đảm bảo: “em gái Tiểu Âm à, em yên tâm, anh Mập đây sẽ không g.i.ế.c người chơi lung tung!”
Thấy Hạ Lâm Âm còn rối rắm, Vương Minh ghé sát vào cô: “Em gái Tiểu Âm à, em biết NPC là gì không? Đó là người nhìn qua trông có m.á.u có thịt vậy thôi, nhưng nó và chúng ta không giống nhau, nói không chừng đợi chúng ta vừa rời khỏi trò chơi, thế giới được tạo ra này sẽ lập tức sụp đổ.”
“Có khi còn không phải người, mà chỉ là một chuỗi số liệu.” Giọng nói của mập mạp có hơi lớn, bà mối Lý đang dán lá bùa nghi hoặc nhìn anh, mập mạp đành mỉm cười ha ha.
“Em gái Tiểu Âm, nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của em này, chắc chưa dính qua m.á.u người ha.” Vương Minh đưa tay muốn sờ đôi tay tinh tế trắng nõn của Hạ Lâm Âm, nhưng bị Hạ Lâm Âm tránh đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-cong-luoc-nam-chinh-benh-kieu-dang-hac-hoa/32-cuc-ho-tong-linh-mon-5.html.]
Vương Minh duỗi tay sờ vào hư không, anh ta không thèm để ý cười trừ, xoa đôi tay nói: “Trong trò chơi, NPC đối với người chơi mà nói, chỉ có hai loại tác dụng, một cái là cung cấp manh mối giúp người chơi đẩy nhanh cốt truyện, một cái là bị người chơi g.i.ế.c c.h.ế.t để hoàn thành nhiệm vụ, bị lợi dụng và bị giết. Cho nên, chúng ta là người chơi, không cần trao tình cảm cho NPC. Em gái Tiểu Âm, em thấy đúng chứ?”
Ở khách sạn lớn, có người chơi sẽ chọn dùng Quỷ Tệ đổi lấy sự che chở từ người khác, cũng có người chơi lựa chọn dùng thân thể của mình để giao dịch.
Vương Minh nhìn Hạ Lâm Âm liền biết cô là kiểu người lớn lên trong nhà ấm, hơn nữa quỷ khí trong tay rõ ràng là dùng quỷ tệ để tăng cấp, nên lập tức nhận định Hạ Lâm Âm có thể sống đến bây giờ chắc chắn là dùng thân thể giao dịch với người khác.
Hơn nữa dáng người của Hạ Lâm Âm quả thật xinh đẹp.
“Em gái Tiểu Âm, em không cần sợ, Vương sẽ không thương tổn em, mà còn bảo vệ em nữa.” Vương Minh cười, vẻ mặt nhộn nhạo, anh ta l.i.ế.m nhẹ bờ môi dày giống như mấy tên biến thái trong phim truyền hình.
“Tiểu Âm, đừng để ý cậu ta! Nếu cậu ta dám bắt nạt em thì cứ nói với chị Lưu!” Chị Lưu túm Hạ Lâm Âm về bên mình, cực kỳ cảnh cáo liếc nhìn Vương Minh.
Vừa lúc này bà mối Lý đã dán xong lá bùa, thướt tha yểu điệu đi tới: “Xong, chúng ta có thể đi.”
Truyện được đăng tải tại MonkeyD, dưới nickname là Tịch Tịch, ủng hộ mình nhé
Đi theo xe đẩy, Hạ Lâm Âm không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó lại thu hồi ánh mắt.
Rốt cuộc cô đang nhìn gì?
Ly Lạc không có ở đây chẳng phải càng tốt sao?
Không cần phải ỷ lại bất kì kẻ nào.
Hạ Lâm Âm thoải mái mỉm cười, có vẻ như lần này đúng là chỉ có năm người chơi bọn họ.
Cả một đường lấy trời làm màn, đất làm chiếu thì cuối cùng ba ngày sau, bọn họ đã đến được một khách điếm.
Nhưng hai con ngựa không chịu đi tiếp, bồn chồn đạp chân, phát ra tiếng phì phì trong mũi, dù cho bọn họ có đánh, đá, kéo thì cũng không di chuyển về trước một bước nào, tựa như phía trước có dã thú nguy hiểm vậy.
“Khách điếm này không thích hợp.” Ngô lão vuốt ria mép trên môi, nói.
“Kệ đi.” Bà mối Lý vẩy chiếc khăn trong tay: “Thấy cũng sắp tới Võ Hầu Mộ rồi đó, là lúc nên thổi kèn đánh trống.”
“Nâng quan tài xuống dưới đi.” Bà mối Lý vừa nói vừa móc ra một xấp người giấy trong túi, lẩm bẩm một hồi vậy mà những con người giấy nhảy xuống khỏi tay nàng, biến thành như người thường có lớn có bé.
Hơn nữa trong tay người giấy đều cầm đồng xu giấy và kèn xô na.
Nàng lại móc ra một tờ giấy, gấp đi gấp lại, sau đó cắn ngón trỏ để m.á.u tươi chảy ra tích tụ trên giấy.
Tựa như có một ánh hồng quang thoáng hiện, bà mối Lý ném tờ giấy đã gấp xong trên mặt đất, cỗ kiệu tinh xảo rực rỡ xuất hiện trước mắt nhóm Hạ Lâm Âm.
Lúc này, nhóm Hạ Lâm Âm đã nâng quan tài từ xe đẩy xuống, quả nhiên có mập mạp tham gia khiến nhẹ hơn rất nhiều.
Bà mối Lý xé lá bùa dán ở nắp quan tài xuống, mở nắp quan tài ra, nàng rung chuông đồng tinh xảo trong tay.
Tiếng chuông thanh thúy, nữ cương thi trên trán dán lá bùa đứng thẳng lên, đôi tay thẳng tắp duỗi về phía trước.
Trong tiếng rung chuông thanh thúy, nữ thi trên trán có dán lá bùa nhổm dậy nửa người trên, đôi tay thẳng tắp duỗi về phía trước.