Xuyên nhanh công lược: Nam chính bệnh kiều đang hắc hoá - 1. Tuyến đường xe buýt số 44 (1)
Cập nhật lúc: 2024-07-23 23:24:27
Lượt xem: 568
Hạ Lâm Âm gặp ác mộng.
Trong mơ, cô bị nhốt trong một màn sương đen, đi bằng cách nào cũng không thể thoát ra được.
Ngay khi cô cảm thấy tuyệt vọng, bên tai vang lên một giọng nói, giọng nói lạnh băng nhưng lại mang theo chút bi thương: "Em phải rời khỏi rồi sao?"
"Đúng vậy, tôi đi đây." Cô nghe thấy chính mình trả lời.
Hạ Lâm Âm cố gắng bịt chặt miệng, trong mắt toát ra sợ hãi.
Rõ ràng cô muốn hỏi "Anh là ai?" Nhưng vì sao miệng cô lại thốt ra một câu như thế chứ?
Đây đến tột cùng là nơi nào? Tại sao cô lại xuất hiện ở đây?
Vì sao cô đi như thế nào cũng không thoát ra được?
Sau đó cô nghe được chủ nhân âm thanh kia nở nụ cười trầm thấp, tiếng cười khàn khàn mê hoặc, lại khiến người ta không rét mà run.
Thân thể Hạ Lâm Âm bất giác run lên, nỗi sợ hãi như con rắn vừa trơn vừa lạnh đang trườn khắp cơ thể, da đầu cô tê dại, lông tóc dựng đứng.
Tiếng cười ngừng lại, Hạ Lâm Âm cảm giác có hơi thở phả qua vành tai, cô vội quay đầu nhìn lại nhưng không thấy cái gì cả.
Đột nhiên, hai chữ lạnh lùng vang lên bên lỗ tai Hạ Lâm Âm: "Đừng, nghĩ!"
Rõ ràng là giọng nói lạnh lẽo nhưng giống như mang theo tính tình trẻ con, cứ như đứa trẻ bị người lớn lấy đi đồ chơi yêu quý của mình, ôm đồ chơi trong tay càng chặt hơn, nghiêng đầu nói hai từ "không được".
"Tôi thực sự khó có thể chịu đựng được loại thống khổ này nữa." Hạ Lâm Âm lại lần nữa không chịu khống chế nói, đồng thời một cơn đau khó tả chạy dọc tứ chi, hai mắt nóng bừng, yết hầu như nghẹn lại.
"Em thật sự nhẫn tâm bỏ rơi anh thế này sao?” Giọng nói kia mất mát hỏi.
Nghe câu này, Hạ Lâm Âm cảm thấy n.g.ự.c càng đau, như thể bị khoét sống một mảng lớn ở ngực.
Cô che n.g.ự.c ngồi xổm xuống, nước mắt lăn dài trên má, đôi môi mấp máy, bất giác lẩm bẩm một câu: "Kết thúc hết cả rồi."
"Không, mọi chuyện mới bắt đầu một lần nữa thôi." Cô nghe thấy giọng nói kia vang lên bên tai mình, tiếng thì thầm tà ác như ma quỷ, sau đó cô bị một sức mạnh kéo vào càng sâu trong màn sương đen.
Lúc Hạ Lâm Âm bừng tỉnh, trái tim kịch liệt nhảy lên, như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Trong bóng đêm cô mở to hai mắt, trên cổ có một mảng nhớp nháp, Hạ Lâm Âm biết đó là mồ hôi, cả người ướt đẫm.
Tiếng thở hổn hển và nhịp tim chậm rãi bình tĩnh trở lại, Hạ Lâm Âm từ từ thở ra một hơi dài, cô duỗi tay sờ soạng về phía ngọn đèn đầu giường, định bật đèn đi WC, nhưng bàn tay vừa chạm tới đã cảm thấy trống rỗng.
Hạ Lâm Âm cảm thấy nhịp tim cuối cùng đã bình thường trở lại đang có xu hướng đập nhanh hơn, cô hít một hơi thật sâu, di chuyển cánh tay mò mẫm trong bóng tối.
Ngay lúc chạm vào công tắc, cô không chút do dự nhấn nó xuống, như thể đã bắt được cây rơm rạ cứu mạng.
Cho nên khi cô nhận ra xúc cảm không đúng thì đã quá muộn.
Như thể có một chùm ánh sáng đột nhiên chiếu tới, ánh sáng trắng chói lọi nổ bụp trước mắt Hạ Lâm Âm.
Cô nhắm mắt lại theo phản xạ có điều kiện, đồng thời đưa cánh tay lên để chắn trước mắt.
Có cơn gió lạnh run thổi qua, lạnh đến nỗi Hạ Lâm Âm run cầm cập, cô buông tay xuống, chậm rãi mở mắt.
Lọt vào tầm mắt là một con đường rộng rãi vắng vẻ, đèn đường hai bên đúc đèn màu cam, ánh đèn mờ ảo, nhìn có hơi ảm đạm.
Trên bầu trời đêm chỉ treo vài ngôi sao, xung quanh đều yên lặng, yên lặng đến mức Hạ Lâm Âm có thể nghe rõ tiếng nuốt nước miếng của cô.
Truyện được đăng tải tại MonkeyD, dưới nickname là Tịch Tịch, ủng hộ mình nhé
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-cong-luoc-nam-chinh-benh-kieu-dang-hac-hoa/1-tuyen-duong-xe-buyt-so-44-1.html.]
Hiện tại cô đang ngồi trên băng ghế ở một trạm xe buýt, trên người mặc một chiếc váy bó sát cổ chữ V thấp màu đỏ, mà không phải bộ đồ ngủ Winnie ấn gấu bảo thủ của cô.
Hạ Lâm Âm cảm thấy mình ắt hẳn đang nằm mơ, nhất định là mơ trong mơ.
Đúng vậy, không sai, cô vẫn đang ở trong mơ!
Hạ Lâm Âm không ngừng tự an ủi chính mình.
Đột nhiên, cô cảm thấy lòng bàn tay đau đớn, cô vội vàng mở lòng bàn tay ra nhìn.
Một vài dòng chữ in nhỏ phát sáng xuất hiện trên lòng bàn tay cô.
"Người chơi thân mến, tôi rất vinh dự được thông báo rằng ngài đã được chọn làm người chơi của chúng tôi trong trò chơi kinh dị tên là xuyên nhanh, yêu cầu ngài phải xuyên qua các thế giới khác nhau để hoàn thành các nhiệm vụ mà chúng tôi phát ra. Sau khi hoàn thành thành công mười nhiệm vụ, ngài sẽ có cơ hội quay trở lại thế giới thực và nhận được phần thưởng nhất định."
"Nhắc nhở thân thiện: Sau mỗi nhiệm vụ, ngài sẽ đến một nơi an toàn, ở nơi đó ngài có bảy ngày nghỉ ngơi, hơn nữa tất cả vết thương mà ngài phải chịu trong thế giới nhiệm vụ sẽ biến mất, nhưng c.h.ế.t không thể sống lại."
Sau khi Hạ Lâm Âm xem xong, những dòng chữ phát sáng này liền biến mất. Không đợi cô tiêu hoá kịp, trong lòng bàn tay cô lại hiện ra dòng chữ mới.
"Người ta đồn rằng vào lúc mười hai giờ đêm, sẽ có chuyến xe buýt số 44. Những người vô tình lên xe buýt số 44 sẽ biến mất ở thế giới này, không ai biết họ đã đi đâu."
"Nhiệm vụ của người chơi: Lên xe buýt số 44, tìm con quỷ trên xe và tiêu diệt nó."
Dòng chữ dần biến mất, Hạ Lâm Âm thấy bản thân nên bật khóc, vô cớ bị ném vào trong game kinh dị, lòng bàn tay truyền đến đau đớn nói cho cô biết rằng đây không phải là mơ, cô không thể nào lừa mình được nữa.
Nhưng vào lúc này, đầu óc cô bình tĩnh lạ thường, cho dù cơ thể đang run rẩy không kiểm soát được.
Cô muốn sống sót!
"Tất cả vết thương trong thế giới nhiệm vụ sẽ biến mất, nhưng c.h.ế.t không thể sống lại."
Điều này cho thấy trò chơi rất nguy hiểm và cô sẽ bị thương, thậm chí là c.h.ế.t trong trò chơi.
Cô không muốn chết, càng không muốn c.h.ế.t một cách khó hiểu trong trò chơi như thế này.
Cô không biết trò chơi này làm thế nào mà làm được tất cả những điều này, nhưng cô biết, hoảng loạn và sợ hãi vào lúc này sẽ chẳng có tác dụng gì, nó chỉ khiến cô c.h.ế.t nhanh hơn trong cái trò chơi c.h.ế.t tiệt này.
“Bình tĩnh, bình tĩnh!” Hạ Lâm Âm hít sâu vài hơi.
Đầu tiên, ý của lời nhắc nhở thân thiện rất rõ ràng, cho dù cô bị thương nặng đến đâu, chỉ cần còn chút hơi thở thì sau khi đến được nơi an toàn đó thì cô sẽ hoàn toàn bình phục.
Nhưng sau khi c.h.ế.t ở thế giới nhiệm vụ thì sẽ c.h.ế.t thật, không có cơ hội để sống lại.
Nói cách khác, nếu cô bị con quỷ trên xe buýt giết, cô sẽ hoàn toàn c.h.ế.t đi.
Nghĩ đến quỷ, Hạ Lâm Âm không khỏi giật b.ắ.n người, nhanh chóng lắc đầu, ném ra những cảnh phim kinh dị trước kia mà cô từng xem hiện lên trong đầu.
Đến nỗi mười nhiệm vụ rồi phần thưởng gì đó, Hạ Lâm Âm không có tâm tình để nghĩ nhiều, điều cô cần suy xét bây giờ là làm sao để hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất rồi sống sót bằng cách nào.
"Tìm con quỷ trên xe và tiêu diệt nó."
Tiêu diệt một con quỷ là điều mà trước nay Hạ Lâm Âm không bao giờ dám nghĩ tới, từ trước đến nay cô không tin vào đồ vật thần quái như thế này.
Nếu thực sự xảy ra, chạy đều không kịp.
Nhưng bây giờ, cô không thể không chủ động đi tìm con quỷ và còn phải tiêu diệt nó.
Cô không phải đạo sĩ cũng không phải pháp sư, làm sao có thể tiêu diệt được quỷ chứ?