XUYÊN NHẦM SÁCH TÔI TRỞ THÀNH ĐẠI PHÚ BÀ - Chương 141

Cập nhật lúc: 2025-12-06 02:37:26
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hình như gia đình coi trọng danh dự. Sáng nay, Hồ Trân Trân rõ khuôn mặt của bé, nhưng đó cũng chỉ là vẻ ngoài. Không di truyền cái tính sĩ diện từ cha nữa.

Nếu như , Đồng Soái chắc chắn sẽ tránh mặt Giang Thầm khi thấy .

Một học sinh to cao như thế, mặt tất cả học sinh lớp Hai, lớp Ba lời xin , ngay cả lớn mặt dày cũng đỏ mặt, huống chi là đứa trẻ cực kỳ coi trọng sĩ diện.

Đột nhiên Hồ Trân Trân cảm thấy chút hãnh diện, cô xoa đầu Giang Thầm.

Cô vẫn nhớ rõ đầu tiên thấy Giang Thầm.

Lúc đó bé thật nhỏ bé và gầy gò, trông như chỉ còn da bọc xương, chăm sóc t.ử tế. Những nhà họ Giang đối xử tệ với , nhưng Hồ Trân Trân bao giờ Giang Thầm oán trách mắng mỏ họ dù chỉ là một lời.

Cho đến khi Giang Hoa xảy chuyện, Hồ Trân Trân đến đưa , Giang Thầm chỉ thật lớn một lúc, thút thít với cô rằng sợ hãi. Về những họ hàng , bao giờ nhắc đến thêm một nào nữa.

Trước đây, Hồ Trân Trân thấy Giang Thầm giống như một món đồ chơi vứt bỏ, lặng lẽ chịu đựng mà hề phản kháng khi bắt nạt.

giờ đây, con trai cô học cách phản kháng và tự bảo vệ . Với tư cách là một , cô cảm thấy vô cùng mừng rỡ.

"Hôm nay Tiểu Thầm chắc chắn nhiều và mệt đúng . Mẹ dẫn con ăn thịt nướng bồi bổ nhé."

Hồ Trân Trân lập tức gọi Trần Khai lái xe thẳng tới quán thịt nướng.

Bàn ăn đầy ắp thịt nướng thơm lừng. Trần Khai cạnh chủ nhỏ, ân cần dùng kéo cắt thịt thành từng miếng ăn, giúp bé dễ dàng thưởng thức.

Có Trần Khai ở đó, Hồ Trân Trân chẳng còn việc gì để .

Mãi đến khi bụng gần no, Giang Thầm mới lơ mơ nhận : Cậu hề , chứ?

Một bên là tình con ấm áp, bầu khí vui vẻ rộn ràng.

Đồng Soái vui vẻ như thế. Bị đ.á.n.h đến chảy m.á.u mũi ở trường, tâm trạng vô cùng tệ hại.

Thầy giáo còn thiên vị Giang Thầm mặt, bắt công khai xin Giang Thầm mặt .

Cậu bao giờ cảm thấy nhục nhã đến thế. Khi trở lớp, Đồng Soái thấy tiếng khúc khích của bạn bè, cảm giác như tất cả đang nhạo sự thất bại t.h.ả.m hại của .

Mũi vẫn còn nhét giấy cuộn để cầm máu, Đồng Soái thê t.h.ả.m lê bước về nhà.

"Ba, con về ."

Đồng Thụ trong phòng khách lạnh lùng đáp "Ừm" một tiếng, ngước và lập tức thấy bộ dạng t.h.ả.m hại của con trai.

"Chiều nay giáo viên gọi điện kể hết chuyện . Con trai , một đứa học lớp , cao hơn cả cái đầu, mà để bé lớp Hai đ.á.n.h cho te tua." Đồng Thụ bực bội nhổ từng lời: "Hồi bằng tuổi con, ba thể một cân ba đứa. Còn con thì ? Một đấu một, đ.á.n.h chảy m.á.u mũi. Thật là..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nham-sach-toi-tro-thanh-dai-phu-ba/chuong-141.html.]

Càng ba , Đồng Soái càng cúi gằm mặt xuống, dám ngẩng đầu lên.

"Là tại con đ.á.n.h trả." Đồng Soái thì thào tự biện hộ cho , giọng nhỏ xíu.

Lời bào chữa đó càng khiến ba nổi giận hơn: "Đồ ngốc! Tại đ.á.n.h trả? Con , dám hả?"

Ở trường Đồng Soái thể quật cường, nhưng về nhà mắng đến mức hai mắt đỏ hoe.

Gà Mái Leo Núi

"Đến cái khí chất đàn ông cơ bản nhất cũng , thật hết nổi..."

Câu như giọt nước tràn ly. Đồng Soái thể nhẫn nhịn thêm nữa, ngẩng phắt đầu lên, trừng mắt ba đang buông lời lăng mạ .

"Ba thì dáng đàn ông lắm hả?"

Giọng Đồng Thụ trầm thấp hẳn , lửa giận bốc thẳng lên não. Hắn thể ngờ thằng con dám bật như .

"Mày chuyện với tao kiểu gì đấy? Tao tốn bao nhiêu tiền để cho mày học trường nhất thành phố, đây là thứ mày học ?"

Đồng Soái khẩy.

"Ba tốn tiền cho con học trường , nhưng chắc ba cũng chi ít tiền cho mấy học nhỉ."

Đồng Thụ kinh ngạc đến sững sờ, ngờ thằng bé dám lôi chuyện .

"Bọn chúng là em trai em gái của con! Bây giờ con đang trách ba vì cho con của học trường hả?"

"Anh chị em ư..." Đồng Soái chỉ thấy ghê tởm đến tột độ.

"Mẹ con còn c.h.ế.t, mà ba vội vã con chui từ bụng đàn bà khác!"

Những lời lẽ cay độc khiến mặt Đồng Thụ đỏ bừng vì giận dữ. Trong cơn mất kiểm soát, giáng một cái tát trời giáng mặt Đồng Soái.

"Câm ngay! Chuyện lớn là thứ mày phép ?"

Mảnh giấy cuộn trong mũi Đồng Soái lực tát mạnh đến mức văng . Vệt m.á.u khô dính đó nổi bật một cách đáng sợ khi rơi xuống nền nhà màu trắng tinh.

Đồng Soái khịt mũi, cố nuốt ngược cục tức nghẹn đắng trong. Cậu chấp nhận nhét giấy cầm m.á.u và lê lết về nhà trong bộ dạng thê t.h.ả.m nhất, thế mà ba thậm chí còn buồn hỏi thăm lấy một câu.

Trong vô thức, Đồng Soái nhớ lời với Giang Thầm đó:

"Cậu nịnh bợ mụ kế nhiều , đợi khi bả sinh con của , sẽ trở thành một đứa trẻ đáng thương bỏ rơi thôi."

Những lời Đồng Soái chỉ nhằm mục đích phá hỏng tâm trạng của Giang Thầm, nhưng trớ trêu , chúng trở thành lời nhắc nhở phũ phàng cho chính . Cậu bé chịu đựng quá nhiều uất ức.

 

Loading...