Xuyên làm pháo hôi - Ta trở thành ngoại thất của tướng quân - Chương 88: ---
Cập nhật lúc: 2025-08-22 01:17:51
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ba bên vách núi một lúc lâu, mãi đến khi trời dần tối mới chuẩn dậy về.
Trên đường trở về, Tần Diêu Dao từ xa thấy một vùng hoa rộng lớn.
Không khỏi mừng rỡ khôn xiết, “Hoắc ca ca, xem, bên một vùng hoa lớn quá, chúng qua xem .”
Hoắc Vân Đình khẽ nhíu mày, “Trời tối , chúng về thôi.”
Tần Diêu Dao cầu xin Tần Thiếu Bạch, “Ca, khó lắm mới ngoài một chuyến, cho xem một lát .”
Tần Thiếu Bạch còn cách nào, đầu Hoắc Vân Đình như cầu cứu, “Cứ dẫn nàng qua xem , sẽ tốn nhiều thời gian .”
Ba đành .
Vùng hoa chính là nơi đây Hoắc Vân Đình đặc biệt dẫn Giang Đường đến xem.
Đến đây, Hoắc Vân Đình kìm nhớ hai cùng ngắm hoa đó, nỗi nhớ nhung tự nhiên nảy sinh.
Rõ ràng mới trôi qua lâu.
Đợi đây cảm giác như cách một đời.
Có lẽ vì thu, nhiều loài hoa tàn, còn rực rỡ như lúc đầu.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hoắc Vân Đình liền cảm thấy trong lồng n.g.ự.c bùng lên một cỗ lửa nóng.
Nóng lòng về gặp nàng, chuyện với nàng.
Liền vội vã thúc giục hai về.
Đợi ba Thúc ngựa chạy về phủ tướng quân, đúng lúc ở cửa gặp Giang Đường từ trang viên trở về.
Tần Diêu Dao phấn khích, vui vẻ chạy về phía Giang Đường.
Cứ như thể những điều vui giữa hai đều là giả dối.
“Giang tỷ tỷ hôm nay cũng ngoài ? Chẳng trách Hoắc ca ca hôm nay dẫn ngoài, hình như thấy một chiếc xe ngựa của tỷ, ngờ thật sự là tỷ!”
“Hoắc ca ca hôm nay còn dẫn xem hoa biển, lắm, rủ tỷ cùng , là ngày mai chúng thêm nữa nhé?”
Giang Đường , lập tức cảm thấy tim nhói.
Đáy mắt cũng khỏi lướt qua một tia thất vọng, nhưng nhanh trở bình thường.
“Ta thích ngắm hoa, cứ để Hoắc ca ca của cùng .”
Hoắc Vân Đình xuống ngựa bước đến, liền thấy câu của Giang Đường.
Không cần nghĩ cũng Tần Diêu Dao gì với nàng.
Liền vô thức lo lắng nàng.
Thấy sắc mặt nàng chỉ mệt mỏi, giống vẻ ghen tuông.
Không kìm chút thất vọng.
Đợi , bóng lưng nàng mang theo một tia lạc lõng, chua xót khỏi dâng lên lòng .
“Ngươi gì với nàng ?”
Tần Diêu Dao chớp chớp mắt, “Chẳng gì cả, chỉ là Hoắc ca ca hôm nay đưa xem biển hoa, vốn định ngày mai đưa nàng cùng, nhưng nàng lĩnh tình, thích xem hoa.”
Mắt Hoắc Vân Đình trầm xuống.
Tuy rằng đoán cuộc chuyện của hai , nhưng chính tai thấy vẫn khỏi cảm thấy khó chịu.
“Biển hoa là do chính ngươi tự phát hiện nằng nặc đòi , liên quan gì đến ?”
Nói , Hoắc Vân Đình liền nhấc chân đuổi theo Giang Đường.
Tần Thiếu Bạch vội vàng kéo , “Chết đói , ăn cơm . Ngươi bây giờ mồ hôi mà tìm gì? Quên những gì với ngươi ?”
Hoắc Vân Đình khẽ nhíu mày, về tắm rửa.
Vội vàng tắm xong, Tần Thiếu Bạch kéo dùng bữa tối.
Hoắc Vân Đình lúc mới rảnh bước về tiểu viện.
Giang Đường hôm nay ở trang viên phần lớn thời gian, bộ tinh khí đều hao cạn.
Sau khi trở về, nghỉ ngơi một chút càng mệt đến động đậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-lam-phao-hoi-ta-tro-thanh-ngoai-that-cua-tuong-quan/chuong-88.html.]
Thế là nàng liền ngâm trong nước nóng, vội vàng ăn vài miếng cơm lên giường nghỉ ngơi.
Vừa xuống lâu thì thấy gõ cửa.
“Hạ Vũ, ngươi xem, bất kể là ai, đều ngủ , việc gì thì để ngày mai .”
Hạ Vũ đáp lời mở cửa.
Đợi mở cửa thấy là Hoắc tướng quân, nàng liền y theo lời Giang Đường mà nguyên văn đáp , “Tiểu thư ngủ , tướng quân việc gì thì để ngày mai hãy .”
Hoắc Vân Đình hiểu, “Giờ ngủ ?”
“Vâng, tiểu thư hôm nay ở trang viên quá mệt mỏi, khi trở về bao lâu liền nghỉ ngơi .”
Hoắc Vân Đình xong, tuy rằng nóng lòng gặp nàng, nhưng sợ đánh thức nàng. Đành nhấc chân rời .
Định bụng về hỏi Sơ Bạch tình hình ở trang viên.
Không chiêu mộ nhiều như ? Sao còn để nàng mệt mỏi đến , chẳng lẽ những đều là c.h.ế.t ?
Giang Đường là Hoắc Vân Đình đến, mặt biểu cảm ừ một tiếng.
Rồi lật ngủ .
Giang Đường ngủ một giấc đến sáng, chỉ cảm thấy ngủ đủ giấc.
Vì còn vướng bận chuyện xong ở trang viên ngày hôm qua, nàng liền định sáng sớm đưa Thu Cúc xem.
Hai mới cửa, liền Hoắc Vân Đình chặn .
Hoắc Vân Đình mở miệng thẳng thắn, “Giang Đường, chuyện với nàng.”
Giang Đường liếc thấy Tần Diêu Dao đang tới cách đó xa phía , liền nán lâu.
Tránh để sáng sớm thêm phiền phức.
“Ta vội ngoài việc, nếu tướng quân việc khẩn cấp, thì đợi trở về hãy .”
Nói , nàng liền đợi Hoắc Vân Đình mở miệng, liền trực tiếp lên xe ngựa.
“Thu Cúc, đánh xe.”
Hoắc Vân Đình đầu tiên nàng trực tiếp và thẳng thừng từ chối như .
Đang âm thầm bực bội.
bỗng nhiên thấy giọng Tần Diêu Dao phía , “Hoắc ca ca, thì ở đây, tìm nửa ngày . Sáng nay tự xuống bếp nấu cháo, mau nếm thử xem.”
Hoắc Vân Đình mặt tối sầm, bỗng nhiên cảm thấy may mắn vì Giang Đường nán .
Bằng sẽ càng khó giải thích.
Liền định lật lên ngựa đuổi theo nàng.
Đợi lên ngựa, Hoắc Vân Đình lúc mới nhớ điều gì, vui Tần Diêu Dao , “Ngươi ăn xong cơm thì mau thu dọn đồ đạc . Đã tế bái trưởng , các ngươi thể về kinh .”
Tần Diêu Dao thể tin nổi trừng lớn mắt, “ chúng mới tới thôi mà, còn chơi đủ. Hoắc ca ca giận ?”
“Vậy thì ở khách điếm.”
“Còn nữa, ngươi bây giờ cũng trẻ con nữa, đừng luôn miệng gọi ‘ca ca’, hãy gọi là Hoắc tướng quân.”
Nói xong, đợi Tần Diêu Dao phản ứng, Hoắc Vân Đình liền trực tiếp Thúc ngựa rời .
Hoắc Vân Đình cưỡi ngựa nhanh, lâu đuổi kịp xe ngựa của Giang Đường bãi cỏ trống trải xa.
“Giang Đường, việc gấp với nàng, một khắc cũng thể chờ thêm .”
Thu Cúc thấy , điều mà tránh .
Trong phút chốc chỉ còn hai .
Giang Đường thong thả vén rèm xe, thấy Hoắc Vân Đình xuống ngựa, bên cạnh xe ngựa.
Liền động thanh sắc hỏi, “Tướng quân việc gấp gì?”
Hoắc Vân Đình chăm chú gương mặt nàng, giọng điệu vô cùng nghiêm túc, “Tần Thiếu Bạch và Tần Diêu Dao hai họ đến để tế bái Tần tướng quân, đặc biệt đến gặp .”
“Hôm qua đưa họ thảo nguyên chính là để tế bái Tần tướng quân, đường về ngang qua thung lũng, Tần Diêu Dao thấy biển hoa liền nằng nặc đòi xem, như nàng .”
“Còn nữa, bảo Tần Diêu Dao về thu dọn đồ đạc, bất kể là về kinh về Tây Lương Thành, hôm nay nàng trở về sẽ còn thấy họ nữa.”