Xuyên làm pháo hôi - Ta trở thành ngoại thất của tướng quân - Chương 67: --- Chẳng lẽ Hoắc Vân Đình bị hắn dẫn dắt lệch lạc sao?
Cập nhật lúc: 2025-08-21 15:11:05
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Càn ý vị thâm trường cảm thán một câu, nhanh liền phản ứng , tiếp tục cùng Giang Đường thương lượng chuyện mở tiệm.
“Vừa nãy ngoài phố Tây thị, vốn dĩ cũng xem tiệm nào thích hợp để ăn , giờ cô nương mở tửu lâu, quả nhiên một chỗ khá thích hợp, lát nữa cùng xem ?”
“Không cần , Tô lão bản ưng ý, yên tâm.”
Nói xong, Giang Đường đem từng chi tiết việc mở tiệm cùng Tô Càn thương lượng.
Giang Đường chủ động đề xuất sẽ cung cấp phương thuốc và pha chế gia vị.
Còn Tô Càn thì phụ trách lo liệu việc liên quan đến việc khai trương và quản lý tửu lâu.
Lợi nhuận ròng thu cuối cùng hai vẫn chốt hạ là chia năm năm.
Về phần những món bán trong tiệm, hai dự định ngoài các món rượu thịt ngon mà giới giang hồ ưa chuộng, còn sẽ tiếp tục bán thịt nướng.
Dù ở đây nguồn gia vị trời ban, thì phí.
Còn lẩu, đợi đến mùa thu hãy bán là .
Chờ hai thương lượng xong, Tô Càn liền chủ động giữ mấy ở dùng bữa trưa, “Lần mời các vị dùng bữa, tuyệt đối thể vội vàng rời như .”
Giang Đường vốn cũng định , liền sảng khoái đáp lời, “Vậy chúng sẽ khách khí.”
Trong bữa ăn, hai trò chuyện đến chuyện học hành của hai đứa trẻ.
Nghe công việc học hành của hai đứa trẻ hiện tại đều do Hoắc Vân Đình trông nom, Tô Càn khỏi ngạc nhiên, “Tướng quân định tìm một vị phu tử cho hai đứa trẻ ?”
“Đang tìm , nhưng còn tìm thích hợp, thế nên đó tạm thời .”
Tô Càn bừng tỉnh, trầm tư một lát đột nhiên nhớ điều gì, “ , đây cô nương ở kinh thành từng đến Liêu phu tử ? Chính là thầy giáo của thái tử cũ, thái tử cũ lưu đày, ông liền từ quan du ngoạn khắp nơi.”
“Nghe bây giờ ông đang ở trong con hẻm phía nam thành, ẩn cư tại đó.”
Giang Đường suy nghĩ một chút, ngay đó chỉ tìm những mảnh ký ức rời rạc, “Hình như qua, chẳng qua ông bây giờ chọn đến Tây Bắc ẩn cư, liệu lúc còn nguyện ý xuất sơn để nhận học trò nữa ?”
Tô Càn cũng chút chắc, “Hồi trẻ Hoắc tướng quân cũng từng theo học môn hạ ông , nếu Hoắc tướng quân chịu mặt thì chắc vẫn vài phần nắm chắc.”
Giang Đường là thầy giáo của Hoắc Vân Đình, lập tức vui vẻ mặt, “Được, về sẽ tìm tướng quân hỏi xem.”
Vì vẫn bận tâm chuyện tìm Hoắc Vân Đình thương lượng việc mời phu tử, Giang Đường ăn trưa xong lâu trở về.
Dù cũng là việc nhờ vả , bữa tối nhất định chuẩn sớm, cho phong phú một chút mới .
Tô Càn chút nỡ, khuyên hai nán thêm một lát, “Bây giờ trời vẫn còn sớm, vả chuyện mời phu tử cũng cần gấp trong hôm nay.”
Giang Đường chút lúng túng, nên giải thích với thế nào về việc về sớm để nấu cơm cho Hoắc Vân Đình.
Đành gượng hai tiếng, “Không , lát nữa về còn chuẩn bữa tối cho tướng quân, sẽ đưa Nam Tinh đến thăm .”
Tô Càn ngẩn một chút, “Phủ tướng quân đầu bếp ?”
“Có thì , chỉ là tướng quân mới đến Tây Bắc, ăn quen thức ăn ở đây.”
Tô Càn bừng tỉnh, chỉ cảm thấy một cách kỳ lạ mà chút hâm mộ Hoắc Vân Đình.
“Hoắc tướng quân thật là phúc khí.”
Rời khỏi Tô trạch, Giang Đường đặc biệt dặn Sơ Mặc khi khỏi thành hãy đưa nàng đến chợ mua cá, tôm, thịt tươi và rau củ.
Đợi mấy về tới ốc đảo, bảo Hạ Vũ bờ sông hái một ít lá ngải cứu về.
Lá ngải cứu Thanh Minh là non nhất, Giang Đường dự định tự tay ít bánh thanh đoàn để hai đứa trẻ nếm thử.
Lát nữa gửi một ít cho Hoắc Vân Đình, để tối đến khi đói trong thư phòng thể ăn.
Bữa tối hôm nay cũng đặc biệt thịnh soạn, Hoắc Vân Đình bước cổng viện cảm thấy chắc chắn chuyện gì lành.
một cách kỳ lạ ngầm chút mong đợi.
Đợi một bữa cơm kết Thúc , quả nhiên thấy nàng xách một hộp thức ăn tới, “Tướng quân, đây là bánh thanh đoàn ngải cứu hôm nay , tướng quân mang về nếm thử, bên trong nhân đậu đỏ là vị ngọt, còn chà bông trứng muối là vị mặn, tướng quân thích ăn loại nào nên mỗi loại đều bỏ một ít.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-lam-phao-hoi-ta-tro-thanh-ngoai-that-cua-tuong-quan/chuong-67-chang-le-hoac-van-dinh-bi-han-dan-dat-lech-lac-sao.html.]
Hoắc Vân Đình khẽ “ừm” một tiếng, hiển nhiên là quen .
Có việc nhờ vả, chỉ đồ ăn, lời cũng sẽ nhiều hơn.
“Nàng việc ?”
Lần , Hoắc Vân Đình nhịn trực tiếp hỏi . “Cũng gì lớn lắm, chỉ là hỏi tướng quân, đây và Liêu phu tử quan hệ thế nào?”
Hoắc Vân Đình bừng tỉnh, “Nàng Tô lão bản ? Liêu phu tử bên mời , ông chịu xuất sơn để nhận học trò nữa.”
Lời Giang Đường chuẩn còn xong, liền trực tiếp Hoắc Vân Đình dội cho một gáo nước lạnh đầu.
Không ngờ mời từ sớm .
“Học vấn của Liêu phu tử thật sự uyên bác đến thế ?”
“Đừng là ở Tây Bắc, cho dù là khắp kinh thành, cũng ai thể sánh bằng.”
Giang Đường xoa xoa tay, “Vậy thì thử xem ?”
Hoắc Vân Đình chút bất đắc dĩ liếc nàng một cái.
Ngay đó liền nàng , “Có lẽ ông khi gặp hai đứa trẻ sẽ đổi ý định thì , mang theo đồ và cùng hai đứa trẻ , cho dù đuổi ngoài, ít nhất cũng coi như cố gắng .”
Hoắc Vân Đình vốn khuyên nàng đừng .
Tính cách của Liêu phu tử rõ.
Chỉ sợ đến lúc đó lời lẽ quá cay nghiệt sẽ tổn thương nàng.
thấy trong mắt nàng tràn đầy mong đợi, vẫn nhịn gật đầu, “Ngày mai sẽ cùng nàng .”
Không từ khi nào, trở nên hữu cầu tất ứng.
Ngày hôm .
Sáng sớm, khi dùng bữa sáng, Giang Đường kiểm tra kỹ lưỡng y phục và kiểu tóc của hai đứa trẻ.
Thấy thu xếp thỏa, vội vàng bảo Xuân Hạnh dọn hai hộp thức ăn.
Bên trong đựng các loại điểm tâm nàng tối qua, trong đó cũng bánh thanh đoàn hôm qua.
Lên xe ngựa, đường Giang Đường vẫn nhịn lên tiếng dặn dò hai đứa trẻ.
“Lát nữa gặp phu tử, nhất định trầm tĩnh, điềm đạm và hiểu lễ nghĩa, ?”
“Thiên Phóng, nếu phu tử lời khó , con cũng kiềm chế một chút, tuyệt đối đừng nhe răng trợn mắt vung nắm đ.ấ.m với ông , rõ ?”
“Nam Tinh, đến lúc đó nếu phu tử lên tiếng khó, con cũng đừng sợ, và tướng quân ở đây, sẽ bảo vệ hai đứa con.”
Thiên Phóng và Nam Tinh chỉ đành gật đầu từng cái một.
Hoắc Vân Đình cưỡi ngựa ở một bên, từng câu dặn dò truyền từ trong xe ngựa, nhịn cố nén ý .
Nàng chẳng lẽ xem Liêu phu tử như quái vật ăn thịt nhả xương ?
thể vì con cái mà đến mức , cũng coi như là khó cho nàng .
Chờ xe ngựa dừng con hẻm nhỏ ở phía nam thành, Giang Đường bước xuống xe ngựa liền cảm thấy bừng tỉnh, hiểu vì Liêu phu tử chịu xuất sơn nữa.
Tuy rằng còn trong viện, nhưng chỉ cần liếc mắt từ bên ngoài, liền thể , vị phu tử thật sự ý định ẩn cư .
Tiểu viện sắp xếp vô cùng thi vị, nếu sự tương phản với cảnh vật xung quanh quá rõ ràng, còn tưởng đến Giang Nam.
Mấy cổng, đợi một lát trong sân, liền thấy một nam nhân râu dài từ trong nhà bước .
Cũng dáng vẻ tóc bạc trắng như tưởng tượng, mà trẻ hơn một chút.
đúng như Tô Càn , vẻ mặt lạnh lùng, còn cao ngạo hơn cả Hoắc Vân Đình bên cạnh.
Chẳng lẽ Hoắc Vân Đình dẫn dắt lệch lạc ?
---