Xuyên làm pháo hôi - Ta trở thành ngoại thất của tướng quân - Chương 33: --- Trân Châu Nãi Trà

Cập nhật lúc: 2025-08-18 13:18:25
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Càn lâu gặp ngoại sanh duy nhất của .

Khi nhận thư, y chạy vội về kinh, mỗi đêm đều gặp ác mộng.

Mơ thấy tiểu và ngoại sanh của chịu đói chịu rét ở ngoại ô.

Giờ đây thực sự ôm ngoại sanh lòng, y mới cảm thấy trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống.

"Nam Tinh, con chịu khổ , đều tại " Tô Càn đánh giá Giang Nam Tinh.

Rồi y thấy đứa bé sắc mặt hồng hào, so với gặp cũng tròn trịa hơn nhiều, lời một nửa liền lập tức dừng .

"Nam Tinh lớn , cũng mập lên một chút ."

Giang Nam Tinh dùng tay lau nước mắt, nín mỉm , "Thúc ngờ đúng ? Đây đều là nhờ cô cô, từ khi cô cô đưa con về, luôn chăm sóc con ăn ngon uống , cơn ho của Nam Tinh dứt hẳn, giờ đây dù ăn đồ lạnh cũng !"

Tô Càn xúc động gật đầu, đầu Giang Đường, "Tốt! Tốt! Nam Tinh ăn ngon là , nuôi thật ."

"Giang cô nương, Nam Tinh nhờ nàng chăm sóc, đa tạ nàng!"

Giang Đường khách khí hàn huyên vài câu, liền mời, "Trời cũng còn sớm, chuẩn vài món cơm nhà, Tô đại ca nếu chê, bằng nhà ăn chuyện."

Vừa dứt lời, Thiên Phóng ở bên cạnh sợ y đồng ý, như Nam Tinh chắc chắn sẽ thất vọng.

Liền lên tiếng khuyên, "Cơm cô cô ngon lắm! Thúc, Nam Tinh ở ăn cùng chúng con !"

Nghe tiếng, Tô Càn lúc mới phát hiện bên cạnh Nam Tinh còn một bé trai.

Nhớ lời đồn ở kinh thành, Tô Càn do dự hỏi, "Đứa trẻ là?"

Giang Đường lướt qua, "Là đứa trẻ Hoắc tướng quân mang về từ Mạc Bắc, gọi là Thiên Phóng."

Hoắc Thiên Phóng gật đầu, "Thiên Phóng đây là trẻ mồ côi, giờ nữa , giờ Thiên Phóng cô cô và ca ca !"

Nói xong, Hoắc Thiên Phóng cúi đầu, "Chỉ là , Thúc tìm đây?"

Tô Càn ha ha , "Nếu Thiên Phóng chê, chính là Thúc của con."

Hoắc Thiên Phóng đột nhiên ngẩng đầu, để lộ hàm răng trắng tinh, "Tốt quá , Nam Tinh, Thúc của chính là Thúc của , cũng Thúc !"

"Thúc, chúng mau ăn cơm !"

Tô Càn gật đầu về phía Giang Đường, "Vậy thì phiền ."

Thấy họ chỗ, Giang Đường theo mang mỗi một cốc sữa.

Tô Càn là một thương nhân, món ngon khắp nam bắc giang hồ đều nếm qua, Giang Đường cũng thử xem phản hồi của y.

Đợi khi thức ăn dọn đủ, liền thấy hai đứa trẻ mỗi đứa một bên cạnh Tô Càn.

Cười hì hì giới thiệu các món ăn bàn và sữa cho y.

Khi Hoắc Vân Đình đến, cảnh tượng thấy chính là khung cảnh náo nhiệt .

Thấy Giang Đường đang bưng đồ tới, liền mở lời, "Ta đến muộn ."

Giang Đường sững sờ, nàng mời ?

Vốn dĩ cũng món của , nhưng vì đến, Giang Đường vẫn nhanh nhẹn thêm ghế và bát đũa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-lam-phao-hoi-ta-tro-thanh-ngoai-that-cua-tuong-quan/chuong-33-tran-chau-nai-tra.html.]

Hoắc Vân Đình cũng lúc mới nhận , hóa nàng hề tính đến .

Ha ha, mấy ngày nay bận rộn , sức giúp đỡ, suy tính chuyện cho nàng.

Vậy mà nàng mời khác ăn cơm, gọi ?

Hoắc Vân Đình bực bội xuống, đó liền thấy bàn mỗi đều một cốc đồ uống đựng trong ống tre.

Giang Đường cũng phát hiện , vội vàng giải thích, "Ta sẽ thêm một cốc nữa."

Hoắc Vân Đình xua tay, "Không cần phiền phức, đây vẫn còn một cốc ?"

Giang Đường ngượng nghịu cốc sữa lén uống một ngụm, định giải thích, liền thấy Hoắc Vân Đình vươn tay cầm lấy ống tre.

Học theo cách uống của hai đứa trẻ, cắn ống tre, hút một ngụm lên.

Mùi caramel của trộn lẫn với mùi sữa, thêm những viên trân châu trơn trượt dai dai.

Hoắc Vân Đình ngờ là vị ngọt, "Đây là sữa ?"

Giang Đường cũng kinh ngạc, "Chàng uống qua ?"

Hoắc Vân Đình khẽ lắc đầu, "Trước đây ở Bắc Cương từng uống qua, mục dân địa phương thích dùng và sữa đun chung, nhưng hương vị khác, cái đó là vị mặn."

Giang Đường chợt hiểu , "Thì , cũng là ở sách thấy cách nấu , nghĩ rằng trẻ con thích ăn ngọt, liền thêm đường, Hoắc tướng quân thấy vị ngọt thế nào?"

Hoắc Vân Đình bình thường ít ăn đồ ngọt, nhưng đối với món thấy ngán, "Rất ngon! Ta thấy nàng dán 'Trân Châu Nãi Trà', cái gọi là trân châu là những viên bột trong sữa ?"

Giang Đường bình thường ít Hoắc Vân Đình về chuyện ăn uống, hôm nay . Lại tò mò đến thế.

Liền giải thích, "Ta chỉ dùng bột sắn những viên nhỏ, thấy giống trân châu, nên tiện tay đặt tên là trân châu nãi ."

Vừa dứt lời, Tô Càn ở bên cạnh cũng nhịn xen , "Giang cô nương thật sự là tài nghệ khéo léo, trân châu những ngon miệng mà ý nghĩa cũng , nếu thể bán ở kinh thành, chắc chắn sẽ tạo nên một làn sóng lớn."

7_Giang Đường thản nhiên , "Đa tạ khen ngợi, trân châu nãi là đồ uống đặc trưng nghĩ cho tiệm ăn, tạm thời chỉ định bán trong tiệm của ."

Ánh mắt Tô Càn xẹt qua một tia thất vọng, tiếc thật.

Vốn dĩ y còn tìm Giang Đường hợp tác, đưa trân châu nãi bán chung ở Hương Mãn Lâu của .

Thế nhưng nhanh Tô Càn một nữa kích động, khi nếm thử các món ăn bàn, y kìm lộ vẻ vui mừng, nữa hỏi: “Các món cũng là Giang cô nương nghiên cứu ? Chẳng các món Giang cô nương định bán trong tiệm của ?”

Giang Đường lắc đầu đáp: “Cái đó thì , tiệm ăn của tạm thời chỉ định món nướng, các món .”

Nghe , Tô Càn lập tức kích động bật dậy: “Chẳng Giang cô nương thể bán công thức các món cho ? Nói thật giấu gì cô nương, Hương Mãn Lâu ở kinh thành vô vàn món ăn, phần lớn trong đó đều do sưu tầm từ khắp nơi cả nước.”

“Chỉ là hôm nay nếm thử món ăn của Giang cô nương, mới thế nào là đại ẩn ẩn ư thị.”

Giang Đường suy nghĩ một lát, liền gật đầu đồng ý: “Có thể, dù các món độ khó lớn, chỉ cần nguyên liệu phụ như dưa cải muối, giá đỗ đậu nành… đều thể để Xuân Hạnh đến Hương Mãn Lâu dạy cho sư phụ.”

“Còn về việc điều vị…” Giang Đường nghĩ nghĩ, định dùng bột ớt và bột tiêu từ gian pha chế bán cho y, để thế ớt và hạt tiêu Tứ Xuyên, hiệu quả thể kém một chút, nhưng hương vị hẳn sẽ tệ là bao.

Chỉ tiếc rằng nàng hiện tại vẫn thể đường hoàng lấy ớt và các thứ khác trong gian , quả thực chút tiếc nuối.

Nghĩ đến đây, Giang Đường chợt mắt sáng rỡ: “Tô đại ca quanh năm nam xông bắc, từng thấy nơi nào sản xuất nhiều hương liệu ?”

Tô Càn ngẫm nghĩ: “Hương liệu? Trước ở Tây Bắc từng về phía Tây nữa, ở đó giỏi dùng hương liệu, nhưng phần lớn là dùng để trị bệnh, chứ để ăn.”

Giang Đường lập tức hứng thú: “Bất kể dùng gì, chỉ cần là hương liệu là , chẳng Tô đại ca cách nào kiếm ?”

---

Loading...