Xuyên làm pháo hôi - Ta trở thành ngoại thất của tướng quân - Chương 108: --- Thu lưới
Cập nhật lúc: 2025-08-22 12:59:53
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mấy ngày , đúng dịp Tết Đoan Ngọ.
Hoắc Vân Đình để khao thưởng các tướng sĩ vất vả khai hoang, đặc biệt nhân dịp Tết Đoan Ngọ bày tiệc lớn trong quân.
Sau bữa trưa, còn cho các tướng sĩ nghỉ phép, để nhân cơ hội thư giãn.
Nhất thời, quân doanh vốn náo nhiệt trở nên tĩnh lặng.
Đến tối, Phủ Tướng quân cũng bắt đầu bày tiệc, cảnh tượng sánh ngang với Tết Nguyên Đán.
Ngay cả những hầu cũng ăn uống ở sân , duy chỉ Bạch Nhiễm Nhiễm một lén lút lẻn ngoài.
Thấy sắp gặp đại nạn mà vẫn còn ăn mừng, Bạch Nhiễm Nhiễm khỏi cảm thấy hả hê vô cùng.
Bạch Nhiễm Nhiễm lẻn ngoài lâu, quân doanh vốn đang yên tĩnh bỗng nhiên dậy tiếng sát phạt vang trời.
Chỉ thấy một đội nhân mã đen kịt như mây từ phía Tây thẳng tiến xông quân doanh.
Thế nhưng, đợi đội nhân mã xông quân doanh, bên trong các trướng vốn im ắng cũng đột nhiên tuôn vô quân sĩ Hoắc gia.
Trong khoảnh khắc, trống chiêng nổi dậy, tiếng hò hét vang trời.
Quân Tây Nhung kêu lớn , nhưng quá muộn để rút lui.
Đành cắn răng liều mạng c.h.é.m g.i.ế.c trong quân doanh.
Phủ tướng quân cách đó xa cũng ngoại lệ, trong chủ viện vốn đang bày tiệc rượu, thì đột nhiên thấy từ chính môn xông .
Chỉ thấy xông tới dáng vóc cao lớn, cưỡi một con ngựa ô đen, mặt đầy râu quai nón, ánh mắt hung tợn.
Người chính là Đại tướng quân Tây Nhung Thát Nhĩ, kẻ mà Hoắc Vân Đình mơ cũng nhanh chóng g.i.ế.c chết.
Thát Nhĩ thấy Hoắc Vân Đình lúc vẫn thản nhiên đó uống rượu giữa đại sảnh, khỏi bật ha hả.
“Tiểu nhi họ Hoắc, ngươi còn chịu c.h.ế.t mau!”
Lời dứt, đột nhiên bốn phía tướng quân phủ vang lên tiếng la hét đinh tai nhức óc, tiếp đó, từng đợt tướng sĩ từ các hướng ồ ạt xông .
Trong chốc lát, bên trong phủ tướng quân vang lên tiếng c.h.é.m giết.
Giang Đường thấy , liền vội vàng theo kế hoạch định, dẫn mấy trở nội thất.
Trong nội thất cũng binh sĩ canh gác, an .
Giang Đường cánh cửa, lắng tiếng c.h.é.m g.i.ế.c ngoài sân dần nhỏ .
Đang lúc cho rằng trận chiến sắp kết Thúc , đột nhiên Bạch Nhiễm Nhiễm xông , ngoài cửa mắng chửi Giang Đường.
“Giang Đường, hóa ngay từ khi xuất hiện, các ngươi ? Còn cố ý dẫn tới đây ?”
“Không ngờ ngươi tiện nhân độc ác đến thế, vẫn luôn xem trò của .”
“Hôm nay nếu c.h.ế.t oan, xuống âm phủ quỷ cũng sẽ tha cho ngươi, Giang Đường, ngươi sẽ c.h.ế.t tử tế!”
Giang Đường phất tay áo, hiệu cho thị vệ thả nàng .
“Bạch Nhiễm Nhiễm, tất cả những chuyện đều do ngươi tự chuốc lấy, trách ai khác.”
“Thông địch phản quốc, đó là tội xuống mười tám tầng địa ngục. Nếu ngươi bây giờ chịu mang tội lập công, giao nơi ẩn náu của cựu tri phủ Tây Lương, lẽ thể thoát khỏi cái chết.”
Bạch Nhiễm Nhiễm chịu tin, trong lòng tội nghiệt của sâu nặng, khó lòng sống sót.
Giờ đây, nàng chỉ một lòng kéo Giang Đường cùng xuống địa ngục với .
Liền như phát điên lao về phía Giang Đường.
Hạ Vũ một bên mắt nhanh tay lẹ, trực tiếp phi một cái, đá Bạch Nhiễm Nhiễm bay ngoài.
Bạch Nhiễm Nhiễm ứng tiếng ngã xuống đất, phun một ngụm m.á.u tươi.
Nhìn cảnh c.h.é.m g.i.ế.c hỗn loạn bên ngoài, Bạch Nhiễm Nhiễm vội vàng hướng Thát Nhĩ cầu cứu, “Tướng quân, cứu !”
Thát Nhĩ lúc đang cùng Hoắc Vân Đình đánh khó phân thắng bại, thấy tín bên cạnh nửa sống nửa chết, kẻ gây tội Bạch Nhiễm Nhiễm.
Lập tức cơn giận bùng lên, trực tiếp vung một đạo thế năng c.h.é.m về phía Bạch Nhiễm Nhiễm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-lam-phao-hoi-ta-tro-thanh-ngoai-that-cua-tuong-quan/chuong-108-thu-luoi.html.]
“Nếu ngươi truyền tin giả, chúng cũng sẽ trúng mai phục.”
Nhân lúc Thát Nhĩ phân tâm, Hoắc Vân Đình vung kiếm trong tay, trực tiếp đ.â.m cổ .
Trước khi kiếm đ.â.m , Hoắc Vân Đình hỏi câu hỏi cuối cùng, “Tần tướng quân năm xưa c.h.ế.t trong tay ngươi ?”
Thát Nhĩ tự khó thoát khỏi cái chết, khỏi bật ha hả, “ là c.h.ế.t đao của , nhưng đó là của các ngươi hại của các ngươi, liên quan gì đến ?”
Hoắc Vân Đình đồng tử co , “Cựu tri phủ Tây Lương hiện giờ đang ở ?”
Đối phương ngẩn một chút, đưa điều kiện, “Ngươi thả , sẽ cho ngươi .”
Hoắc Vân Đình lạnh một tiếng, đáy mắt là sự lạnh lẽo thấu xương, “Không cần, g.i.ế.c ngươi , cái thứ vô dụng đó sẽ tự tìm.”
Nói xong, liền dứt khoát đ.â.m xuyên cổ họng .
Xử lý xong đám Tây Nhung trong tướng quân phủ, Hoắc Vân Đình liền vội vàng nội thất.
Thấy Giang Đường và hai đứa trẻ đều bình an vô sự, liền thở phào nhẹ nhõm, “Các ngươi cứ ở yên trong đừng ngoài, sẽ cho dọn dẹp bên ngoài .”
Giang Đường vội vàng lo lắng kéo tay , “Tướng quân còn ngoài nữa ?”
Hoắc Vân Đình ừ một tiếng, “Ta quân doanh một chuyến.”
Giang Đường tuy lo lắng, nhưng cũng lúc là thời khắc mấu chốt, chỉ dặn dò, “Tướng quân vạn sự cẩn trọng.”
Không lâu , đại quân trong quân doanh kẻ c.h.ế.t thương.
Chỉ còn một phần nhỏ nhân mã xông khỏi quân doanh, chạy thẳng về phía Tây Bắc.
Hoắc Vân Đình lệnh cho thừa thắng xông lên, truy kích theo .
Một bên khác, Triệu quản gia lệnh dọn dẹp kỹ lưỡng tướng quân phủ, kiểm tra kiểm tra .
Sau đó mới đón Giang Đường và những khác ngoài.
“Giang cô nương, các vị cứ yên tâm về nghỉ ngơi, phủ kiểm tra kỹ càng , ban đêm sẽ trọng binh canh giữ, cần lo lắng về vấn đề an .”
Giang Đường gật đầu, dẫn mấy vội vàng trở về viện.
Đêm đó, đều chút buồn ngủ nào.
Mãi đến khi trời mờ sáng, bên ngoài mới truyền đến tiếng động nhỏ.
Giang Đường vội vàng y phục quân doanh xem xét, thì thấy Hoắc Vân Đình phong trần mệt mỏi trở về.
Còn những binh lính phía đang trói chính là cựu tri phủ Tây Lương, kẻ vẫn bặt vô âm tín, cùng hai cô con gái Lô Tuyết và Lô Sương.
Hoắc Vân Đình thấy Giang Đường chạy tới, liền vội vàng đưa tay đỡ nàng xuống ngựa.
“Sao nàng ở trong phòng nghỉ ngơi, chạy đây gì?”
Giang Đường mỉm , “Không buồn ngủ, thấy động tĩnh về, nên đây xem thử. Người bắt hết ?”
Hoắc Vân Đình khẽ cong môi, khẽ ừ một tiếng.
“Quân Tây Nhung đại bại, tan tác thành quân đội, tên chó săn cũng bắt .”
Ngay đó, ba liền áp giải tới.
Cựu tri phủ Tây Lương đầy chật vật, miệng vẫn lẩm bẩm, “Hoắc Vân Đình, ngươi thể tùy ý xử quyết , là tri phủ Tây Lương, cho dù tội, cũng bẩm báo Hoàng thượng, để Hoàng thượng định đoạt!”
Nghe như , đáy mắt Hoắc Vân Đình chợt tối sầm .
Xem tên vẫn còn trông mong thể khoan hồng.
Hai chị em Lô Sương Lô Tuyết cũng ôm hy vọng hão huyền, “Ngươi thể g.i.ế.c chúng , hai chị em chúng giờ là của tướng quân Tây Nhung Thát Nhĩ, nếu , nhất định sẽ kéo đại quân đến tấn công!”
Hoắc Vân Đình khẩy một tiếng, “Hắn đêm qua c.h.é.m đầu tại tướng quân phủ của .”
Hai chị em , lập tức sợ đến biến sắc, dám tin.
Hoắc Vân Đình cũng lười đôi co với bọn họ, liền cất tiếng lệnh, “Cựu tri phủ Tây Lương cùng hai nữ nhi của cấu kết Tây Nhung, thông địch phản quốc, trong lúc chạy trốn c.h.ế.t loạn tiễn.”
Ba , lập tức quỳ xuống cầu xin tha mạng, nhưng cuối cùng vẫn c.h.ế.t loạn tiễn trong tiếng gào.
---