Xuyên làm pháo hôi - Ta trở thành ngoại thất của tướng quân - Chương 107: --- Ta biết chàng đang lo lắng điều gì
Cập nhật lúc: 2025-08-22 12:59:52
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Nhiễm Nhiễm ba ngày, liền chạy về ngay trong đêm.
Ở quân doanh những ăn uống kém, mà còn giặt đồ đến nửa đêm, mệt đến mức cánh tay cũng nhấc lên nổi.
Chỉ ở vài ngày, cả hành hạ đến gầy một vòng.
Sau khi trở về, Bạch Nhiễm Nhiễm lóc cầu xin, bảo Giang Đường điều ả từ quân doanh về.
Giang Đường thấy mục đích đạt , liền đồng ý với ả.
Sau khi trở về, Bạch Nhiễm Nhiễm ngừng nghỉ, vội vàng thêm dầu thêm mỡ truyền tin về tình hình quân doanh lỏng lẻo cho Tây Nhung.
Trong lúc chờ đợi thư của Tây Nhung.
Đất hoang ở Ốc Đảo khai khẩn xong, việc gieo hạt ươm mầm cũng thành hơn nửa.
Việc chính xong xuôi, Giang Đường nảy sinh ý định kiếm tiền.
Nàng sai Xuân Hạnh và Thu Cúc chọn một phụ nữ khéo tay trong những phụ nữ rảnh rỗi theo quân.
Dự định mở một Tô Tú phường ở trang viên.
Phương pháp thêu Tô Châu Giang Đường dạy cho Xuân Hạnh, Xuân Hạnh sẽ phụ trách đào tạo và hướng dẫn.
Những việc còn đều do Thu Cúc lo liệu.
Hiện giờ Trương Túc con đường từ Tây Bắc về kinh thành ăn ngày càng phát đạt, đội ngũ cũng ngày càng lớn mạnh.
Trước đó, việc vận chuyển bò dê từ Tây Bắc về kinh thành tạo tiếng vang lớn mùa đông năm ngoái.
Gia vị cũng kiếm bộn tiền.
Giờ đây Giang Đường liền giao các sản phẩm Tô Tú cho mang về kinh thành.
Đến lúc đó sẽ mở một cửa hàng ở kinh thành, chuyên kinh doanh Tô Tú.
Khi bắt đầu kiếm tiền, Giang Đường liền bận rộn đến quên cả trời đất.
Mấy Hoắc Vân Đình tới, đều trùng hợp nàng ngoài.
Ngày hôm đó Hoắc Vân Đình đặc biệt đến từ sáng sớm, còn mang theo hai bộ trang phục cưỡi ngựa mà cho nàng đó.
Giang Đường thấy vô cùng vui mừng, vội hỏi, “Làm từ khi nào ? Sao ?”
Hoắc Vân Đình khẽ , chút ngượng ngùng, “Thực xong từ khi nàng dọn đến trang viên , vẫn dịp đưa cho nàng, bây giờ đúng lúc sắp hạ, nàng thử xem .”
Nhớ cảnh chuyển khi đó, trong lòng Giang Đường vẫn kìm xúc động.
Không ngờ khi , quan tâm đến .
Giang Đường chọn một bộ trang phục cưỡi ngựa màu đỏ thẫm, xong liền đặc biệt xoay một vòng cho Hoắc Vân Đình xem, “Rất vặn, thích, cảm ơn .”
Hoắc Vân Đình thấy nàng mặc trang phục cưỡi ngựa trông thật khí, đáy mắt là sự kinh ngạc thể che giấu.
Nhìn ngây một lúc lâu, mới vội vàng nắm lấy tay nàng, “Hôm nay chúng cưỡi ngựa ?”
Hiếm khi xong việc khai hoang, bây giờ chiến sự, đúng là thời gian rảnh rỗi hiếm .
Giang Đường gật đầu, “Được, đến thung lũng bên xem thử, biển hoa nở rộ .”
Hoắc Vân Đình “ừm” một tiếng, nắm tay nàng khỏi cửa.
Vừa khỏi cửa, Giang Đường liền thấy rõ ràng một con ngựa trắng muốt ở cổng, sự ngạc nhiên thể che giấu, “Ngựa trắng ở ?”
Hoắc Vân Đình cong môi, “Nàng thích ? Đặc biệt sai Tây Vực tìm về cho nàng, thử ?”
Giang Đường liên tục gật đầu, chỉ thấy con ngựa trắng muốt, một sợi lông tạp.
Yêu thích buông tay vuốt ve một hồi, liền lật lên ngựa.
Cưỡi ngựa phóng thảo nguyên.
Thấy nàng cưỡi ngựa vui vẻ như , Hoắc Vân Đình cũng lập tức lật lên ngựa, đuổi theo nàng.
Sau cánh cửa, Bạch Nhiễm Nhiễm lúc ngang qua.
Thấy hai ngươi đuổi chạy, ngọt ngào tình cảm kìm nghiến răng nghiến lợi.
Dựa mà nhà họ Giang lưu đày, Giang Đường còn thể leo lên Hoắc Vân Đình?
Còn ả vốn là cô nương tiền đồ nhất nhà họ Bạch, sa sút đến mức ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-lam-phao-hoi-ta-tro-thanh-ngoai-that-cua-tuong-quan/chuong-107-ta-biet-chang-dang-lo-lang-dieu-gi.html.]
Nghĩ đến đây, Bạch Nhiễm Nhiễm càng cảm thấy đau đến mức suýt thở .
Trong lòng thầm suy tính, nhanh chóng thúc giục Tây Nhung đến xâm phạm, đến lúc đó, ả nhất định trả gấp trăm ngàn nỗi đau của hôm nay lên Giang Đường.
Mặt khác, Giang Đường và Hoắc Vân Đình hai ung dung cưỡi ngựa phi như bay về phía thung lũng thảo nguyên.
Chạy mãi đến gần, hai mới lật xuống ngựa. Lúc hạ, biển hoa đáy thung lũng nở rộ còn um tùm hơn tới.
Giang Đường khỏi ngây .
Hoắc Vân Đình lấy khăn tay , lau trán cho nàng, “Vừa cưỡi nhanh như , mệt ?”
Trong lòng Giang Đường vô cùng sảng khoái, “Hơi mệt, nhưng vui, lâu cưỡi ngựa ngoài chơi thoải mái như !”
Trong lòng Hoắc Vân Đình cũng nghĩ như , “ , gần đây quá bận rộn, chờ đánh xong trận , chúng thường xuyên đến đây.”
Hai hoa đủ , liền xuống tại chỗ.
Thung lũng rộng lớn, một bóng , vô cùng tĩnh mịch.
Hai một lúc, Hoắc Vân Đình đột nhiên lật nghiêng tựa sang.
Giang Đường giật , mở to đôi mắt hạnh, “Chàng gì ?”
Hoắc Vân Đình khóe môi khẽ cong, “Không gì, chỉ ngắm nàng thật kỹ.”
Trong thung lũng trăm hoa thoang thoảng hương thơm, mắt kiều diễm động lòng .
Nhìn một lúc, Hoắc Vân Đình mặt dày khẽ hôn lên môi nàng, ngưng mắt mắt nàng, “Thực đưa nàng đến đây , chỉ là khi đó sợ nàng kinh hãi, giờ nàng là của , đương nhiên nắm bắt cơ hội bù đắp thật .”
Giang Đường thấy bộ dạng của , kìm cong cong khóe mắt.
Có lẽ là đang ở giữa nơi hoang dã một bóng , Giang Đường cảm thấy vô cùng thư thái.
Ngay cả gan cũng lớn hơn.
Nhớ mỗi đều là chủ động, đột nhiên trong lòng nảy ý trêu chọc , liền vươn tay đẩy ngã xuống đất.
Nàng lật phủ lên , chủ động hôn một cái lên má .
Lần đầu tiên khác chủ động hôn, Hoắc Vân Đình ngây một lúc lâu.
Đến khi phản ứng , Giang Đường đang định dậy, liền vội vàng vươn tay kéo nàng trở .
“Vừa nhanh quá, nữa.”
Giang Đường kìm ha ha lớn, hai bãi cỏ trêu đùa một lúc.
Lúc mới ngoan ngoãn như cũ.
Hoắc Vân Đình nắm lấy tay nàng, mân mê trong tay một lúc lâu.
Khẽ thì thầm, “Đường nhi, chờ trận chiến kết Thúc , nàng cùng trở về kinh thành xin chỉ dụ ? Ta chỉ mau chóng cưới nàng về nhà.”
“Đến lúc đó xin chỉ dụ xong, chúng liền cùng Mạc Bắc, thỉnh cầu cha Nương nàng gả nàng cho .”
Giang Đường n.g.ự.c , chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên dâng lên một tia buồn rầu.
Nàng lo Hoắc Vân Đình sẽ thắng trận.
Chỉ là mỗi khi nghĩ đến những và những chuyện ở kinh thành, khỏi cảm thấy chán nản.
Hoàng thượng thật sự sẽ theo yêu cầu của ?
Tuy nhiên những chuyện phiền lòng , nghĩ nhiều cũng vô ích.
Giang Đường thoáng, hiện tại sống mỗi ngày mới là quan trọng nhất, vui ngày nào ngày đó.
Nói những chuyện với , cũng chỉ cùng phiền muộn.
Nghĩ đến đây, Giang Đường liền nhắc gì thêm, chỉ khẽ “ừm” một tiếng, “Được, đều .”
Tuy nhiên Hoắc Vân Đình vẫn tinh ý nhận một tia buồn bã trong giọng của nàng.
Hắn trầm giọng , “Ta nàng đang lo lắng điều gì, nàng cần bận tâm, những chuyện cứ giao cho lo liệu.”
“Còn về kinh thành, nếu nàng thích, chúng ở ốc đảo cũng , hoặc nàng nơi nào khác , trời nam đất bắc, chúng cùng là .”
Giang Đường cụp mắt, trong lòng thầm kinh ngạc.
Hoắc Vân Đình một nam nhân thô ráp như , mà thể thấu tâm tư của nàng chân thật đến thế.
---