Anh nhắm mắt để bình tĩnh một chút, lúc mới tiếp tục: “Lúc bà phản bội ba , lúc ký thỏa thuận ly hôn quyết tuyệt thế nào, chẳng lẽ các rõ ?
Sau khi tái giá, bà đối xử với chúng cháu ? Lẽ nào cứ bắt chúng cháu kể rành rọt từng chuyện một thì mới ?
Bà cho chúng cháu một mạng sống, thì thể đòi hỏi dứt ? Nếu cứ tiếp tục dùng phận trưởng bối để ép buộc chúng cháu, cứ tiếp tục chỉ bảo vệ em gái mà màng đến cảm nhận của chúng cháu, thì mối quan hệ thích , chúng cháu cũng thể cần.”
La Tư Ngôn tiến lên, vỗ vỗ vai em trai: “Cậu, nếu giúp bà đến , thì cứ trực tiếp lo cho đến cùng là , cần thiết gọi chúng cháu đến thương lượng. Có lẽ góc độ của , thấy chúng cháu bất hiếu, nhưng câu ‘mẫu từ tử hiếu’ – từ ái thì con mới hiếu thuận.
Cậu thể cứ một mực lấy ân sinh thành để yêu cầu chúng cháu. Nói thẳng là năm em chúng cháu đều do bà nuôi lớn. Người bà thật sự nuôi lớn chính là Triệu Giai Ngưng, đứa con gái bà nâng niu trong lòng bàn tay. Cho nên, xin đừng tùy tiện dùng chữ ‘hiếu’ để áp đặt chúng cháu. Bà xứng.”
Ninh Hoành Đạt đặt hy vọng cuối cùng lên La Tiếu, ông lập tức về phía cô: “Tiếu Tiếu, ý của cháu thì ? Cũng giống như các cháu ?”
La Tiếu lạnh nhạt : “Có nhân thì mới quả. Huống hồ, ngoài việc cho cháu một mạng sống, bà chẳng cho cháu bất cứ thứ gì. Kể cả khi nhận , thái độ của bà với cháu thế nào, các cũng rõ mà. Chúng cháu bát tự hợp.”
Cô dừng một chút tiếp: “Ý của các cháu cũng là ý của cháu. Nếu chúng cháu thỏa hiệp, thì ? Lần nữa thì ? Cậu sẽ cứ lặp lặp chiêu . Cậu phiền, nhưng chúng cháu phiền . Thật , bây giờ chúng cháu thấy phiền.
Bởi vì cái nguyên tắc mà giữ lời của các , chúng cháu dám trèo cao, cũng dám tin tưởng nữa. Chúng cháu tuy là vãn bối, nhưng chúng cháu cũng là những con cảm xúc độc lập, m.á.u thịt. Cho nên, chuyện , cháu theo các .”
Ninh Hoành Đạt ngờ mấy đứa cháu ngoại thậm tệ như . Sắc mặt ông chút khó coi, nhạo một tiếng: “Các cháu nhiều như , chẳng là móc tiền chữa bệnh cho ? xem như thấu các cháu , càng giàu càng keo kiệt, còn năng hoa mỹ.”
La Húc Viễn thấy lời , lạnh nhạt : “Nếu như , chúng cháu cũng cần tiếp tục ở nữa. Chúng cháu xin phép về .”
Những khác cũng dậy, thật sự thể ở thêm nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-918-co-tu-thi-con-moi-hieu.html.]
Chương Nguyệt Hoa lên: “Để mợ tiễn các con.”
Bà với Ninh Hoành Đạt, đang trừng mắt mấy đứa cháu: “Thỏa mãn ? Đây là điều ông ?”
Lúc , hai Ninh Hoành Bác tới: “Các cháu... thật sự hận bà đến ?”
La Tiếu : “Các cháu thì cháu rõ. đối với cháu, yêu thì lấy hận? Cháu và bà chỉ là xa lạ.”
Nói xong, cô thẳng ngoài. La Húc Viễn ở phía : “Khi bà vứt bỏ, chúng cháu định chỉ là qua đường. Mạng sống , ngay tại khoảnh khắc bà từ bỏ chúng cháu, trả cho bà .”
La Tư Ngôn vốn định gì, nhưng nếu , luôn cảm thấy nghẹn uất: “ và Tư Viễn bắt đầu sống chung với bà từ hồi cấp hai. chúng vĩnh viễn là giơ đầu chịu báng cho Triệu Giai Ngưng, vĩnh viễn là kẻ mắng nhiếc, đem nền.
Chuyện năm tuổi nhớ gì nhiều, nhưng ký ức năm tuổi tất cả đều là ông nội, bà nội. Tuổi thơ của chúng xem như vui vẻ, vì tình yêu thương của ông bà.
từ khi lên cấp hai, thật, nếu ông bà nội yêu cầu chúng về ở để bồi dưỡng tình cảm, thậm chí còn về cái nhà đó.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Bởi vì chỉ cần Triệu Giai Ngưng vui, tất cả chúng đều chịu vạ lây. Bị mắng còn xem là nhẹ, đánh, phạt , phạt cho ăn cơm là chuyện thường tình. Những tổn thương bà gây cho chúng , hiểu ?”
Cả căn phòng chìm im lặng. La Tư Ngôn khỏi phòng, sải bước nhanh phía cổng lớn.
Mợ hai Phùng Thải Cầm thở hắt một : “ là bậy. Báo ứng, thật sự là báo ứng. Sinh năm đứa con, đem hết tình yêu thương cho một đứa liên quan.”
Ninh Hoành Bác bây giờ trong lòng cũng vô cùng khó chịu. Em gái ông thật sự quá đáng, đúng là nhân quả báo ứng.