Vì , cô cũng định để ý đến , nhưng Địch Mạn Ninh thể bỏ qua cơ hội , vội bước lên chặn đường La Tiếu: “Ui, đây là bạn học thiên tài La Tiếu của chúng ? Sắp đến giờ cơm , bỏ về thế?”
La Tiếu ngại vì trong đại sảnh qua kẻ , hơn nữa Địch Mạn Ninh đến Cẩm Viên cũng là khách, đây là cửa hàng của , ho gì nếu vì mà ảnh hưởng đến việc ăn của tiệm.
Vì thế, cô nhàn nhạt : “Xong việc thì về thôi, vấn đề gì ?”
Địch Mạn Ninh bĩu môi: “Nơi cũng ai cũng thể tiêu xài nổi . Thấy cô đây ngày nào cũng ăn mặc bảnh bao, lộng lẫy, lẽ đến một món ăn cũng gọi nổi ?”
La Tiếu khẽ nhíu mày: “Chuyện liên quan gì đến cô Địch đây ?”
Địch Mạn Ninh đắc ý về phía lầu hai: “Hôm nay nhà bao trọn cả sảnh lớn và các phòng tiệc lầu hai đấy. Thế nào, theo lên ăn một bữa hẵng về ?”
La Tiếu chút buồn : “Nghe suất ăn đắt nhất ở lầu hai là 166 đồng một bàn, rẻ nhất là 36 đồng một bàn. Xin hỏi nhà cô đặt loại bao nhiêu tiền một bàn ?”
Địch Mạn Ninh lập tức cứng họng, nhưng phản ứng , cố cãi: “Đương nhiên là đặt loại đắt nhất . Cô tưởng ai cũng như cô, keo kiệt đến mức một món ăn cũng gọi nổi ?”
Mấy nam nữ bên cạnh Địch Mạn Ninh kéo kéo áo cô , nhưng cô hiện đang đắc ý, mà quản nhiều như .
La Tiếu cố ý : “Vậy thì xác nhận một chút, đừng để nhầm lẫn, lỡ lát nữa sửa kịp .”
Ngay đó, cô vẫy tay gọi nhân viên quầy lễ tân : “Hôm nay sảnh lớn và các phòng tiệc ở lầu hai bao trọn ?”
Lễ tân gật đầu: “Dạ, là một vị ông Địch bao trọn ạ.”
Địch Mạn Ninh cô bé lễ tân , vẻ mặt đắc ý: “Đó là ba của đấy.”
La Tiếu nhạt cô bé lễ tân: “Vừa cô Địch đây là đặt bộ loại 166 đồng một bàn. Em đừng để nhầm lẫn, nhất là xác nhận nữa.”
Cô bé lễ tân nhíu mày, xoay lấy hóa đơn : “Thưa cô, ông Địch ở lầu hai đặt là loại 66 đồng một bàn ạ. Trên đây chữ ký của ông .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-911-khong-thieu-tien.html.]
La Tiếu về phía Địch Mạn Ninh: “Cô Địch , dối cũng là chuyện . Chúng dù gì cũng là bạn học cũ, cần cái công trình sĩ diện hão như .”
Địch Mạn Ninh cảm thấy tát mặt, liền sang với lễ tân: “Thông báo cho bếp của các cô, đổi hết cho thành loại 166 đồng một bàn. Nhà họ Địch chúng thiếu chút tiền .”
La Tiếu bật : “Cô thể chủ đấy? Đừng để lát nữa khó cho nhà hàng. Cô nếu là vì giận dỗi với thì thật sự cần thiết.”
Lần Địch Mạn Ninh càng thêm khó chịu. Cô giật lấy hóa đơn, trực tiếp sửa chữa đó, ký tên lên: “Như ?”
La Tiếu : “Xem nhà cô Địch thật sự thiếu tiền.”
Địch Mạn Ninh chút ngạo mạn: “ sớm , nhà chúng thiếu tiền. Mau thông báo cho bếp , đừng để chậm trễ việc lên món buổi trưa.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
La Tiếu đưa mắt hiệu cho lễ tân. Cô bé lễ tân hiểu ý, mỉm , thu hóa đơn: “Vậy thưa cô, mời cô qua đây bổ sung thêm tiền đặt cọc ạ.”
Địch Mạn Ninh xong chút ngỡ ngàng: “Cái gì? Còn bổ sung tiền đặt cọc?”
Lễ tân mặt vẫn giữ nụ gật đầu: “Dạ , đây là quy định của nhà hàng chúng . Cha của cô ban đầu là đặt cọc theo suất 66 đồng một bàn. Bây giờ cô đổi thành 166 đồng một bàn, thì bổ sung thêm 690 đồng tiền đặt cọc nữa ạ. Cảm ơn cô.”
Địch Mạn Ninh ngờ còn màn , tức đến mức đau cả gan. bây giờ nếu cô chịu móc tiền , chẳng là để con tiện nhân La Tiếu cô mặt ?
Trong túi cô cũng hơn một ngàn đồng, nhưng đó là tiền ba cô đưa để thanh toán phần còn cho nhà hàng. Cô ngẩng đầu liếc La Tiếu đang bên cạnh, thầm nghĩ: "Muốn xem mất mặt , cửa cũng ."
Thế là, cô móc từ trong túi 690 đồng, đập lên bàn lễ tân: “Cầm lấy, bổ sung đủ cho cô đây.”
Lễ tân mỉm : “Dạ thưa cô. Vậy xin phép một hóa đơn khác cho cô.”
Viết xong hóa đơn, đóng dấu chuyên dụng lên, cô bé đưa cho Địch Mạn Ninh: “Cô Địch, cô giữ kỹ hóa đơn ạ. Chúc cô dùng bữa vui vẻ.”
La Tiếu thấy Địch Mạn Ninh "chảy máu", liền mỉm : “Cô Địch, mau lên lầu , ở đây mệt lắm. Cô chính là khách hàng lớn của tiệm đấy.”