La Tiếu bước phòng học, của giáo sư Thường gọi . Nghe một ca phẫu thuật khẩn cấp cần cô phối hợp. Bởi vì phận của bệnh khá đặc thù, nên trợ lý bên cạnh chỉ cẩn thận, mà còn khả năng tiếp quản ca mổ khi bác sĩ chính đủ thể lực.
Khi gia đình bệnh nhân trợ lý 1 của giáo sư mổ chính vẫn còn là một sinh viên năm tư nghiệp, họ tỏ khá kích động. Giáo sư Thường mặt lạnh tanh : “Bây giờ thời gian để các vị tranh luận. Cả bệnh viện đều y thuật của La Tiếu thua kém bất kỳ bác sĩ phụ trách nào. Các vị thể hỏi thăm. Các vị cũng ca phẫu thuật nguy hiểm đến mức nào. sẽ tự hủy hoại thanh danh của , cũng sẽ để học trò của tự hủy hoại tương lai. Chờ phẫu thuật thành công, hy vọng các vị sẽ đích xin học trò của .”
Trên đường đến bệnh viện, La Tiếu dùng cốc nước vỏ bọc, uống một ly nước giếng gian. Giờ phút , khi quần áo, hít sâu một , khử trùng xong, cô bước phòng phẫu thuật.
Đèn trong phòng mổ bật sáng. Bên ngoài, nhà bệnh nhân vẫn ngừng cầu nguyện. Trong phòng mổ, La Tiếu vững vàng, bình tĩnh và nhanh chóng đưa các dụng cụ phẫu thuật, đồng thời luôn nhắc nhở về các tình huống phát sinh trong ca mổ.
Bốn giờ , ca phẫu thuật hơn một nửa. Giáo sư Thường dù cũng lớn tuổi, trán ông đẫm mồ hôi. Cô y tá phụ trách lau mồ hôi đầu tiên thấy giáo sư Thường nhiều mồ hôi đến .
La Tiếu cũng cảm nhận rõ ràng hôm nay giáo sư dường như chút cố sức. Cô thẳng: “Giáo sư, phần tiếp theo để em thành, thầy ở bên cạnh chỉ đạo là .”
Giáo sư Thường mấy hôm bệnh, hôm qua mới đỡ. Nếu ông nội của bệnh nhân ơn với nhà họ Thường, thì hôm nay, dù nhà giáo sư Thường gì, ông cũng sẽ nhận ca phẫu thuật .
La Tiếu chuyện giáo sư bệnh, nhưng cô thể cảm nhận rõ ràng hôm nay ông đang cố gắng gượng. La Tiếu hít sâu một , tiếp nhận vị trí mổ chính. Những bên cạnh con d.a.o mổ lướt thuần thục trong tay cô, ai nấy đều thầm nghĩ, bàn tay sinh là để cầm d.a.o mổ, cô chính là một thiên tài y học.
Giáo sư Thường cũng thấy vui mừng, thầm nghĩ, đúng là sóng đè sóng , chịu già mà.
Ca phẫu thuật tổng cộng kéo dài tám giờ đồng hồ. Lúc La Tiếu , cô cảm giác như sắp mất nước, đói đến mức n.g.ự.c dán lưng.
Ra khỏi phòng mổ, khi nhà bệnh nhân hỏi han tình hình, một cô gái ngăn bác sĩ cho , nhất quyết bắt bác sĩ đảm bảo bệnh nhân chắc chắn . Giáo sư Thường nhiều khẳng định ca mổ thành công, nhưng cô gái năng hung hăng, chỉ thiếu nước bắt giáo sư Thường giấy cam đoan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-825-that-la-qua-dang.html.]
Những nhà khác bên cạnh khuyên mấy , nhưng cô gái dường như hiểu, cứ nhất quyết cho giáo sư Thường rời .
Các bác sĩ cùng khỏi phòng mổ, ai nấy đều như bốc hỏa. La Tiếu thấy giáo sư Thường lảo đảo một chút, lúc cô mới bác sĩ bên cạnh giáo sư mấy hôm bệnh, hôm qua mới đỡ, hôm nay mời đến mổ.
Thấy cô gái vẫn còn đang lải nhải, hỏa khí của La Tiếu cũng bốc lên: “Cô đủ đấy!”
Tiếng quát của La Tiếu hề nhỏ, tất cả nhà bệnh nhân bên ngoài phòng mổ đều ngoái .
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
La Tiếu thẳng chút khách khí: “Giáo sư Thường ca mổ thành công, cô còn ông đảm bảo cái gì nữa? Chúng phòng mổ suốt tám tiếng đồng hồ, đừng là ăn cơm, đến một ngụm nước cũng uống. Giáo sư Thường mấy hôm bệnh, hôm qua mới đỡ, các còn thế nào nữa? Thật là quá đáng!”
Sau đó, cô chằm chằm hộp cơm băng ghế dài, lạnh: “Các lo lắng cho bệnh nhân, mà vẫn nuốt trôi cơm ? Thật các lo lắng thật là giả vờ giả vịt. Phiền cô tránh đường.”
Cô gái ban nãy dọa sững sờ, bây giờ mới phản ứng , buột miệng chửi: “Mày là cái thá gì mà dám chuyện với tao như ?”
Một nhà cùng vội lên tiếng: “Sở Nguyệt, ăn kiểu gì đấy?”
Lần , bộ nhân viên y tế khỏi phòng mổ đều chịu nổi nữa, tất cả đều bước lên. Một vị bác sĩ : “Cô là cái thá gì ư? Cô cũng dám mắng ? Không cô , bên trong chỉ con đường c.h.ế.t thôi. Thật từng thấy nhà bệnh nhân nào ngang ngược như .”
Giáo sư Thường lạnh lùng liếc cô gái một cái, với nhà cùng: “Ân tình đây, xóa bỏ bộ. Hôm nay, các sỉ nhục học trò của , nếu cho một lời giải thích, sẽ đích đến chỗ Lộ lão để đòi công đạo.”