Nhóm của La Tiếu đến nơi, chẳng màng nghỉ ngơi lao ngay công tác cấp cứu. Việc cứu hộ phía vẫn đang tiếp diễn, bệnh nhân liên tục đưa tới. Các bác sĩ khả năng phẫu thuật độc lập đều cuộc hết nhưng vẫn xuể.
Thời gian chính là sinh mệnh. Đám sinh viên năm ba, năm tư từng chứng kiến cảnh tượng tàn khốc nhường , nhiều nữ sinh bật , thấy t.h.ả.m trạng của bệnh nhân thì sợ đến mức nôn mửa, tình huống vô cùng hỗn loạn.
La Tiếu cảnh tượng mà đỏ cả mắt, cô sợ, mà là đau lòng.
Sau đó cô chợt nghĩ, tình hình nghiêm trọng thế , tại điều động bác sĩ chính quy từ các bệnh viện trong nội thành đến, mà điều đám sinh viên nhiều kinh nghiệm ?
Không kịp nghĩ nhiều, La Tiếu ép thế " trâu bắt ch.ó cày", khoác áo blouse trắng bắt đầu ca mổ chính đầu tiên trong đời. Cô thực sự đành lòng họ xếp hàng chờ tàn phế, chờ c.h.ế.t.
Kết quả là La Tiếu thất vọng. Các ca phẫu thuật cô thực hiện, dù xét ở khía cạnh nào, cũng hảo hơn cả bác sĩ của bệnh viện công nhân viên chức tại đó.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Mãi bốn tiếng , khi các bác sĩ kinh nghiệm từ bệnh viện chính quy trong thành phố điều tới tiếp quản, La Tiếu mới cơ hội thở dốc một lát.
Hóa khi bọn cô tới, ở đây xảy vụ nổ thứ hai. Vụ nổ đầu tiên quá nghiêm trọng, nên khi báo cáo, họ chỉ điều động bác sĩ quanh vùng và sinh viên y khoa đến hỗ trợ.
Ai ngờ xảy vụ nổ thứ hai, lúc đó dân vây xem xung quanh khá đông, nên mới dẫn đến cảnh tượng t.h.ả.m khốc mà nhóm La Tiếu chứng kiến.
Sau khi ca, La Tiếu ngờ thấy bóng dáng Lục Nghị Thần.
Cô gần quấy rầy , chỉ đang chỉ huy đấy từ xa. Có lẽ giữa hai thực sự thần giao cách cảm, Lục Nghị Thần thế mà đầu về phía cô đang nghỉ ngơi.
Lúc sinh viên nghỉ ngơi ở đó đông. Thấy chú công an cao lớn, trai về phía , vì quá mệt mỏi nên chỉ ngơ ngác , quên cả hò hét bàn tán.
Lục Nghị Thần mặc kệ ánh mắt xung quanh, tới ôm chầm La Tiếu lòng: "Có sợ ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-797-tuong-ngo.html.]
La Tiếu lúc như tìm chỗ dựa, bỗng nhiên trở nên yếu đuối, cô vùi mặt n.g.ự.c khẽ nấc lên. Lục Nghị Thần đau lòng c.h.ế.t: "Ngoan, , nữa."
Đến thế giới mấy năm, cô suýt quên hơn nửa năm sống trong mạt thế ở kiếp , nhưng cảnh tượng hôm nay khơi gợi tất cả. Cô cũng lóc lâu, phát tiết một chút nín bặt.
Lục Nghị Thần giúp cô lau nước mắt, : "Hôm nay bận, sẽ lo cho em, em tự chăm sóc nhé."
La Tiếu lúc mới thấy ngượng, vì các bạn học cùng ca đều đang chằm chằm cô. Biết thể vướng chân Lục Nghị Thần, cô vội : "Anh mau việc , chỗ em an lắm, cần lo cho em, nhớ chú ý an đấy."
Nói cô móc từ túi áo một lọ sứ đưa cho : "Cái cầm lấy, t.h.u.ố.c viên bên trong là em tự , thể hạ sốt, cầm m.á.u và phục hồi nhanh chóng."
Lục Nghị Thần nhận lấy, dặn dò: "Chú ý an , bảo vệ chính ." Nói xong chạy vội xa.
Một đàn chị năm tư hỏi: "Đó là yêu em hả?"
La Tiếu theo bóng lưng thương: "Đó là chồng cưới của em ạ."
Chị cảm thán: "Hèn gì đối với em thế."
Có dân địa phương nấu cơm mang đến, La Tiếu cùng mấy đàn chị phụ giúp dọn đồ ăn, gọi xếp hàng lấy cơm.
Ăn xong, họ lều y tế một tốp khác nghỉ. Cứ thế bận rộn suốt cả đêm, đến sáng hôm lượng bệnh nhân đưa tới mới giảm bớt.
Công tác cứu hộ vẫn tiếp tục. Khi bên vãn việc, La Tiếu xin theo đội cấp cứu hiện trường cứu viện. Cảnh tượng t.h.ả.m nỡ khiến lòng cô thắt .
Ở phía xa, thấy Lục Nghị Thần cả đêm chợp mắt, La Tiếu đau lòng, lén lấy từ gian hai hộp sô-cô-la và một túi nhỏ thịt bò khô bỏ túi áo.