Tiễn khách xong, xúm dọn dẹp và sắp xếp đồ đạc La Tiếu mang đến. Mở xem, ai nấy đều trầm trồ. Nhà họ La chu đáo thật sự, đồ ăn món ngon: viên chiên, viên luộc đủ loại từ cà rốt chay, thịt gà, cá đến thịt lợn, mỗi loại gói riêng cẩn thận và ghi chú rõ ràng.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Ngoài còn nhiều thịt kho, đậu phụ kho, một cặp lồng cá kho tộ, và một rổ bánh trái các loại: bánh bao, bánh màn thầu, bánh tam giác nhân đường...
Phan Khiết thốt lên: “Tiểu Mẫn , con đúng là chuột sa hũ nếp . Bà nội chồng con quan tâm con kỹ càng quá.”
Chu Tiểu Mẫn rạng rỡ: “Đợt Tết về nhà, con bầu là bà đổi món liên tục tẩm bổ cho con. Mẹ thấy qua Tết con béo lên bao nhiêu ?”
Phan Khiết vỗ nhẹ tay con gái: “Tư Ngôn năng lực, phát triển trong quân đội, bố con và nhà họ Viên nâng đỡ, tương lai xán lạn. Tuy con chồng , nhưng bù cả nhà chồng đều yêu thương con, cũng yên tâm phần nào.”
Điền Tuệ trêu chồng: “Mẹ ơi, Tiểu Mẫn chồng chăm, nhưng là đẻ đây còn gì. Vợ chồng con quanh năm công tác xa, ở gần phụng dưỡng bố .
Mẹ chịu khó qua chăm sóc cô út, cô sinh cháu, trẻ con trong nhà cho ông bà vui vầy, chúng con ở xa cũng yên tâm công tác hơn.”
Phan Khiết gật đầu: “Ừ, cũng may cho con bé sướng. Hồi con ở cữ hai đứa, cũng chẳng qua giúp gì, vất vả cho con quá Tiểu Tuệ ạ.”
Điền Tuệ xòa: “Mẹ gì thế ạ. Mẹ sang nhưng tiền nong ông bà chu cấp cho cháu thiếu . Ở khu gia đình quân nhân ai chẳng thế, con còn may mắn hơn khối vì bố chồng tâm lý, con thấy sướng lắm chứ khổ gì .”
Cả nhà cùng vui vẻ.
Chu Tiểu Mẫn mở bọc quần áo to La Tiếu mang đến. Nhìn những món đồ bên trong, cô xúc động rưng rưng. Quần áo, tã lót nhiều vô kể, còn hai đôi giày len nhỏ xíu móc tay cực kỳ đáng yêu.
Cô cầm đôi giày lên ngắm nghía, hớn hở khoe: “Mẹ, chị dâu, , xinh ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-787-chuot-sa-hu-nep.html.]
Điền Tuệ xuýt xoa: “Mẹ ơi, đúng là điêu , Tiểu Mẫn nhà rơi trúng hũ vàng . Mẹ xem , vải bông xịn, mềm mịn thế cơ mà, nhà họ La chịu chi thật đấy.”
Chu Tiểu Mẫn lật qua lật xem đồ: “Chỗ chắc Tiếu Tiếu tốn khối tiền . Các chị đúng, em đúng là may mắn, cô em chồng tâm lý như thế, chắc kiếp em tu nhân tích đức dữ lắm.”
Điền Tuệ thắc mắc: “Cô út , đống đồ ít tiền . Em chồng em chẳng vẫn đang học , lấy nhiều tiền thế?”
Chu Tiểu Mẫn hãnh diện khoe: “Anh chị đừng Tiếu Tiếu học mà coi thường nhé, em là tiểu phú bà đấy. Mọi danh Nhất Phẩm Quả Sơ bao giờ ?”
Chu Triều Dương đang chuyện nãy giờ bỗng lên tiếng: “Nhất Phẩm Quả Sơ? Có là thương hiệu chuyên cung cấp rau quả cho các nhà hàng cao cấp và quầy hàng thực phẩm sạch ?”
Chu Tiểu Mẫn gật đầu: “Cung cấp cho những thì em rõ, nhưng em các trang trại của em đều đầu định, lo ế hàng bao giờ.”
Điền Tuệ hỏi thêm: “Thế cái Nhất Phẩm Hoa Hủy chắc cũng cùng một chủ nhỉ?”
Phan Khiết ngạc nhiên: “Ở miền Nam cũng tiếng Nhất Phẩm Quả Sơ cơ ?”
Chu Triều Dương gật đầu xác nhận: “Hôm con ăn cưới một bạn, cỗ bàn dùng nguyên liệu của Nhất Phẩm cung cấp. Nghe kháo là ngoài Nhất Phẩm Quả Sơ còn Nhất Phẩm Súc Cầm và Nhất Phẩm Hoa Hủy nữa.
Phải công nhận là đồ ăn hôm đấy ngon tuyệt, thừa một tí nào. Nguyên liệu tươi ngon hơn hẳn đồ mua ngoài chợ, thảo nào đắt xắt miếng.”
Phan Khiết con gái: “Vậy Nhất Phẩm Quả Sơ ở Bắc Kinh với cái ở miền Nam là một ?”
Chu Tiểu Mẫn ngẫm nghĩ: “Chắc là một đấy ạ. Có em xuống lầu uống nước, thấy Tiếu Tiếu gọi điện thoại, loáng thoáng thấy nhắc đến chuyện tuyển thêm , phẩm chất quan trọng nhất, còn nhắc đến Thâm Quyến, Quảng Đông gì đó nữa.”