Cháu gái Dương Thư Ninh của chi hai lên tiếng: "Ông nội, chuyện năm xưa thể cho qua ạ? Ông nhận bố cháu, nhưng bọn cháu lúc đó còn nhỏ thì tội tình gì?"
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Phùng Thục Mẫn mở cửa bước , giọng lạnh lùng: "Thằng cả, thằng hai, đưa vợ con về . Đừng giở bài tình nữa. Trải qua bao nhiêu chuyện, chúng coi nhẹ thứ , giờ chỉ sống những ngày tháng thanh tịnh thôi."
Chuyện năm xưa như vết d.a.o cứa tim, đến giờ hai ông bà vẫn còn nhớ như in. Nếu nhờ hai học trò Bính Văn và Quốc Lượng chạy vạy, e là họ c.h.ế.t rũ xương trong phòng giam của Ủy ban Cách mạng .
Vốn dĩ khi đó ông bà bàn bạc kỹ, nếu xảy chuyện thì sẽ chủ động từ mặt con cái để bảo vệ chúng. Nào ngờ mới chút gió lay, lũ con bất hiếu vội vàng tuyên bố cắt đứt quan hệ, thậm chí còn bồi thêm vài tội danh cho bố để lập công. Nỗi đau thấu tim gan , đến c.h.ế.t ông bà cũng quên .
Giờ sóng gió qua , chúng tưởng vài câu ngon ngọt là ông bà sẽ tha thứ ? Cả đời ông bà sống lương thiện, chẳng hại ai, sinh ba đứa con ích kỷ, m.á.u lạnh đến thế?
Dương Tử Ninh, con gái chi cả, bước lên phía : "Bà nội, bà cũng cần cháu nữa ?"
Phùng Thục Mẫn đứa cháu gái từng ông bà yêu chiều hết mực, nhớ câu tàn nhẫn năm nào của nó: "Các đều là , cháu ghét các , các c.h.ế.t !". Bà thấy đầu óc choáng váng, bám khung cửa, với La Tiếu : "Bảo chúng nó ."
La Tiếu bước sân, dõng dạc : "Tết nhất, nếu các thực sự cho ông bà thì chọn ngày để đến quấy rầy."
Dương Thư Ninh hừ lạnh, sấn sổ đến mặt La Tiếu, rít qua kẽ răng: "Cô là cái thá gì mà xen ? Cô định chiếm đoạt tài sản nhà họ Dương chúng chứ gì? thấy ông bà già lẩm cẩm thật ."
La Tiếu thẳng mắt cô : " là ai quan trọng, quan trọng là cô sẽ trả giá đắt cho những lời đấy."
Lục Nghị Thần bước , ánh mắt sắc lạnh quét qua đám nhà họ Dương: "Mời các rời khỏi đây ngay lập tức."
Dương Lập Cương, con trai thứ hai, vội vàng lên tiếng: "Bố , con là Lập Cương đây. Năm xưa chúng con cũng vì sợ quá nên mới liều. Con chúng con sai , nhưng giờ bố cũng lớn tuổi, chẳng lẽ cho chúng con một cơ hội chuộc ?"
Dương Kiến Thành tức đến đau ngực: "Nếu chúng mày thực tâm nhận thì đến loạn lúc chúng tao minh oan trở về, nhăm nhe tiền bồi thường đó. Giờ lời ý , e là mưu đồ khác chứ gì? Cút ngay!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-777-e-la-lai-co-muu-do-khac.html.]
La Tiếu lạnh lùng quan sát đám . Xem gọi điện cho Cảnh Vạn Bằng một chuyến. Đã bảo sẽ để họ đến quấy rầy nữa mà mò đến tận đây mùng Một Tết thế .
Dương Lập Cương thở dài thườn thượt. Anh thực sự , cứ nghĩ thời gian trôi qua bố sẽ nguôi giận nên mới lời cả đến đây.
Biết bố quyết cho nhà, gọi vợ con, chào cả một tiếng lưng bỏ . Anh thực sự còn mặt mũi nào để đây thêm nữa.
Ngoài cổng tụ tập khá đông xem náo nhiệt, chỉ trỏ bàn tán.
Lục Nghị Thần trừng mắt Dương Lập Võ: "Không mất mặt thêm thì mau đưa về ."
Dương Lập Võ chằm chằm cửa chính một lúc lâu mới lí nhí: "Bố , chúng con về , hôm khác chúng con đến thăm."
Họ định để quà cáp nhưng La Tiếu kiên quyết nhận. Cô nếu nhận, sư phụ sư nương cũng chẳng vui vẻ gì, thêm bực .
Đợi đám khuất, La Tiếu mới giải tán đám đông hiếu kỳ cổng.
Vào trong nhà, thấy sắc mặt Dương Kiến Thành đỡ hơn, ông : "Tiếu Tiếu, tìm cách đưa chúng nó rời khỏi Bắc Kinh con. Sư phụ và sư nương con chỉ sống yên thôi."
La Tiếu gật đầu: "Vâng, qua mấy ngày nữa con sẽ sắp xếp để điều chuyển họ nơi khác ạ."
Dương Kiến Thành ngốc, ông mấy năm nay hai nhà chịu yên là do cô học trò nhỏ gì đó. Bản tính của chúng thế nào, ông bà là rõ nhất.
Trước đây La Tiếu nhắc qua, ông cô vẫn nương tay vì sợ ông bà đổi ý đau lòng. những chuyện , trái tim ông bà nguội lạnh . Có cô học trò như La Tiếu bên cạnh, ông chẳng còn gì lo lắng nữa.