Ông lão họ Tăng lúc chẳng còn tâm trí mà lo nhà cửa tan hoang tiền nong mất mát. Câu "con nhịn đủ " của đứa con trai thứ ba như nhát d.a.o cứa lòng tự trọng của ông, khiến ông tức đến đau cả đầu.
Bị chính con đẻ bóc mẽ mặt cả làng, mặt mũi ông coi như vứt . Ông nghĩ thầm, dù chìa khóa hòm tiền ông vẫn giữ, nó thì cho nó cho khuất mắt.
"Mày bảo nhịn đủ chứ gì? Thế thì cút!"
Đám cháu trai của nhị phòng và tứ phòng thấy vội xúm can ngăn: "Ông ơi, phân gia là chuyện lớn, là đợi bà về hãy quyết định ạ."
Bọn chúng ngốc. Bà nội nhà, lỡ ông chia cho tam phòng nhiều của nải thì chúng thiệt thòi to.
Ông lão già nhưng lẩm cẩm. Ông thừa hiểu ý đồ của đám cháu con riêng . chính câu đó nhắc nhở ông, bao năm qua đứa con trai ruột quả thực chịu nhiều thiệt thòi.
Dù gì nó cũng là m.á.u mủ của ông, còn đám cháu mặt dòng giống nhà họ Tăng.
Trong cơn giận dữ, ông lão bỏ ngoài tai lời can ngăn, buồng lấy 100 đồng, dõng dạc tuyên bố: "Trưởng thôn, bí thư, các cụ cao niên chứng cho .
Là thằng nghịch tử đòi phân gia, cũng bạc đãi nó. Đây là 100 đồng, lát nữa chia thêm lương thực theo đầu . Ba gian nhà vợ chồng nó đang ở coi như cho luôn."
Đám cháu nhị phòng nhao nhao phản đối: "Ông ơi, nhà bao nhiêu tiền mà ông cho chú Ba tận 100 đồng, thế ?"
Ông lão nheo mắt lườm: "Sao? Mày định ông tao ?"
Câu chặn họng khiến đám cháu dù cam tâm cũng đành im thít.
Dân làng bên ngoài xì xào: " đấy, cái nhà quyền lên tiếng nhất là đám nhị phòng. Chúng nó họ Tăng . Cái nhà xây bằng tiền bố đẻ ông La Đạo Minh để đấy chứ."
Rất nhanh chóng, sự chứng kiến của chính quyền thôn, vợ chồng Tăng Bảo Lương dọn lương thực và đồ đạc về phần nhà chia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-771-vo-chong-gia-cac-nguoi-dung-la-mot-cap-troi-sinh.html.]
La Đạo Nhân im lặng quan sát màn kịch gia đình từ đầu đến cuối. Đợi họ xong việc, ông mới lên tiếng: "Việc nhà các xong , giờ đến lượt tính sổ chuyện giữa nhà họ La và nhà họ Tăng đây."
Cả nhà họ Tăng sang ông. Đứa cháu đích tôn giọng hằn học: "Nhà họ La với nhà họ Tăng thì nợ nần gì? Mau cút , báo công an đấy!"
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
La Tư Viễn lạnh lùng đáp trả: "Được thôi, báo công an ! Ai báo con chó!"
Người xem náo nhiệt bên ngoài ngày càng đông. Ông lão họ Tăng trừng mắt La Đạo Nhân: "Ông tính toán thế nào?"
Đám con cháu nhao nhao gọi: "Ông ơi!"
La Đạo Nhân quét mắt ngôi nhà khang trang: "Cái nhà xây tốn ít tiền nhỉ?"
Sắc mặt ông lão càng thêm khó coi: "Ông gì?"
"Năm xưa chú Hai mất chỉ ba tháng khi chúng phân gia. Nhà chia chác thế nào nắm rõ. Thím Hai tái giá mang theo bao nhiêu tiền cũng tỏng.
Trước khi bà tái giá, nhà điều tra kỹ về ông . Lúc cưới, ông nghèo đến mức lo nổi một bữa cỗ hồn. Cưới xong bao lâu, ông đưa con bà về quê ngay, sai ?"
Ông lão im lặng, sự im lặng đó trong mắt dân làng chính là thừa nhận.
La Đạo Nhân tiếp tục vạch trần: "Lúc theo rời , em họ 9 tuổi. Mẹ nó mất năm nó 15. Hai năm ông lấy vợ mới, lúc đó nó 17 tuổi.
Nói thẳng , bà vợ kế của ông nuôi em ngày nào, còn vác theo đứa con riêng về ăn bám. Từ lúc bà về, em học nữa, quần quật ngoài đồng hoặc thuê phố, tiền kiếm các trấn lột sạch.
Đến năm 25 tuổi, con riêng của vợ ông con bồng con bế, còn em thì các chẳng thèm đoái hoài chuyện cưới xin. Các coi nó là trâu ngựa trong nhà chứ con cái gì!
Tiêu tiền của nhà họ La, bắt con cháu nhà họ La nuôi báo cô cả đại gia đình nhà ông. Tâm địa các còn đen tối hơn cả địa chủ cường hào ác bá. Vợ chồng ông đúng là một cặp trời sinh, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!"