Lục Nghị Thần khuất mới khép cửa : "Ăn nhanh em, kẻo nguội mất ngon."
La Tiếu mời: "Sủi cảo hai loại nhân đấy, nếm thử xem."
Lục Nghị Thần gắp một chiếc sủi cảo, chấm bát giấm La Tiếu rót sẵn, c.ắ.n một miếng ngẩng đầu giơ ngón cái lên, miệng nhồm nhoàm khen: "Thơm!"
Nhìn ăn ngon lành, tâm trạng La Tiếu cũng vui vẻ hẳn lên.
Sức ăn của Lục Nghị Thần quả thực nhỏ. La Tiếu chỉ ăn mười lăm, mười sáu chiếc sủi cảo cùng ít thức ăn là no, phần còn "bao thầu" hết sạch.
La Tiếu nhíu mày : "Anh ăn thế no căng bụng đấy? Coi chừng ấm ách khó chịu."
Lục Nghị Thần xoa bụng: "Cũng no thật. Để rửa bát, em đây đợi nhé."
Nói , hề hề cầm hộp cơm và cặp lồng khỏi văn phòng. bước khỏi cửa, nụ môi tắt ngấm, ánh mắt sắc lạnh lườm về phía đám đồng nghiệp đang tụ tập hóng chuyện ở văn phòng đối diện.
Đi một đoạn, vẫn còn thấy tiếng đùa hô hố của đám đó.
Lát , Lục Nghị Thần rửa bát xong , từ gầm bàn việc lấy một chiếc cốc. Nhìn qua là cốc dùng. Anh rót đầy nước đưa cho La Tiếu: "Em uống chút nước ."
La Tiếu cầm lấy, tò mò hỏi: "Cốc của ai thế ?"
Lục Nghị Thần chiếc cốc, đáp: "Lần phá án ở nơi khác tình cờ thấy bán, thấy nên mua về. Anh nghĩ chắc em sẽ thích."
La Tiếu ngẩng đầu hỏi: "Cốc chắc đôi chứ nhỉ?"
Lục Nghị Thần mỉm , lấy từ gầm bàn thêm một chiếc nữa. La Tiếu nhận lấy, gật gù: "Đẹp đấy, dùng cốc đôi cũng ."
Thấy cô thích thú, ánh mắt Lục Nghị Thần tràn đầy ý .
La Tiếu trả cốc cho , hỏi sang chuyện nhà cửa: "Vụ việc hôm đó xử lý thế nào ?"
"Anh xin đổi sang căn hộ đây của Phó cục trưởng Diêu . Chiều qua mua đủ vật liệu cần thiết, thợ cũng quen tay nên chắc chỉ vài ngày nữa là xong thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-743-vu-viec-hom-do-xu-ly-the-nao-roi.html.]
"Thế còn hai thì ?"
"Hai nhà giảng hòa , mấy hôm nữa sẽ tổ chức đám cưới. Sau họ ở đây nữa , bố đẻ của Kiều Đại Quân một căn nhà nhỏ, vợ chồng họ sẽ chuyển qua đó sống."
"Thế thì , đỡ trong khu tập thể khó xử."
"Em xem em đấy, ngày nào cũng trêu hoa ghẹo nguyệt. Lần sẽ cho xây tường bao sân cao thêm một chút."
"Được, thế cũng , cái cớ chính đáng, đỡ dị nghị."
Hai đang chuyện thì thấy bên ngoài tiếng cãi vã ầm ĩ. Lục Nghị Thần bảo La Tiếu: "Em đây đợi, để ngoài xem ."
Nói dậy ngoài. La Tiếu uống cạn cốc nước, tò mò cũng rón rén theo.
Ngoài sảnh, một bà cụ đang lóc t.h.ả.m thiết một nữ công an an ủi, xung quanh hơn chục vây quanh. Nghe ngóng một hồi, La Tiếu cũng hiểu sơ qua sự tình. Hóa bà cụ cô con gái duy nhất, mấy năm lòng một trai ở quê Giao Huyện.
Ban đầu ông bà đồng ý, nhưng con gái một hai đòi lấy nên đành chiều lòng. Cưới xong, thương con gái chịu khổ, ông bà giữ cả hai vợ chồng ở Bắc Kinh sống chung.
Chàng rể công ăn việc , hộ khẩu ở quê, thành ba miệng ăn gánh thêm một , tuy đến mức đói kém nhưng cũng chật vật.
Năm , cô con gái mang bầu thì đổ bệnh. Vì đứa con trong bụng, cô nhất quyết từ chối dùng t.h.u.ố.c điều trị, đau đớn đến sống bằng c.h.ế.t, gầy rộc .
Trong lúc con gái lâm bệnh nặng, để gia đình thêm thu nhập, ông bà chạy vạy xin cho con rể thế chân vợ việc ở nhà máy, nhờ đó mà hộ khẩu của cũng chuyển về thành phố.
Sau khi sinh con, bệnh tình của cô con gái vô phương cứu chữa. Cứ tưởng chỉ là cái nhọt ở chân, ai ngờ cướp sinh mạng của cô .
Đứa bé giờ một tuổi, kháu khỉnh đáng yêu. Mấy hôm , con rể xin phép đưa con về quê thăm ông bà nội. Ông bà ngoại cũng nghĩ ngợi nhiều, đồng ý cho , dù bên nội cũng mặt cháu đích tôn, đó là lẽ thường tình.
hôm nay con rể trở Bắc Kinh một , thấy cháu . Gặng hỏi mãi mới khai thật, ông bà nội ở quê điều kiện: gặp cháu ngoại thì sang tên căn hộ ở Bắc Kinh cho con rể.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Ông bà cụ xong thì sôi máu. Tuy chỉ một mụn con gái nhưng ông bà cũng dạng để dễ dàng bắt nạt. Thế là ông bà gọi hết em họ hàng, cháu chắt đến, áp giải thằng con rể bội bạc lên đồn công an.