Ăn sáng xong, La Tiếu lên lầu lấy ba lô, lúc mới chào tạm biệt nhà, cùng Lục Nghị Thần rời .
Hai lên tàu, tìm chỗ của xuống. Chỉ là khi họ , cô gái ở ghế đối diện cứ thỉnh thoảng sang bên , chính xác hơn là chằm chằm Lục Nghị Thần.
Ban đầu La Tiếu cũng để ý, nhưng cô gái đối diện càng lúc càng quá đáng. Lục Nghị Thần nhận La Tiếu vui, bèn về phía cô gái : “Cô quen ?”
Cô gái vội vàng lắc đầu: “Không quen.”
“Vậy cô cứ chằm chằm xem ý gì?”
“À... chỉ là thấy trai thôi, ý gì khác.”
“Bố cô dạy cô như thế ?”
“Cái gì?”
Người phụ nữ trung niên bên cạnh kéo tay cô gái: “Em , im lặng .”
“Xin nhé. Em gái nhà chiều hư nên chuyện thẳng.”
Lục Nghị Thần thèm phản ứng mấy đối diện nữa, chỉ sang dịu dàng với La Tiếu: “Dựa vai nghỉ một lát , sáng nay dậy sớm quá .”
La Tiếu cũng giá, tựa vai Lục Nghị Thần, chuẩn ngủ bù một lát.
Cô gái đối diện lí nhí: “ là đồi phong bại tục. Giữa thanh thiên bạch nhật mà ôm ôm ấp ấp tàu.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
La Tiếu câu cũng bốc hỏa. Cô gái não úng nước ? Mình trêu cô chọc cô ? Chẳng lẽ là bệnh tâm thần?
Cô mở mắt , : “Tổ tiên nhà cô từng bệnh tâm thần ?”
Cô gái cao giọng: “Cô bậy bạ gì đấy?”
La Tiếu liếc cô một cái tiếp: “Thông thường, loại bệnh đều di truyền cách đời.” Nói xong, cô nhắm mắt ngủ tiếp.
Lục Nghị Thần La Tiếu, khóe miệng cong lên đầy cưng chiều. Cô gái đối diện định gì đó, Lục Nghị Thần liền lạnh mặt: “Câm miệng. Chúng nhà cô, nghĩa vụ chịu đựng sự vô lý của cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-692-loai-benh-nay-deu-di-truyen-cach-doi.html.]
Người phụ nữ trung niên bên cạnh cô gái vội lên tiếng: “Em , ăn dưa lê ? Chị rửa sạch ở nhà .”
Người phụ nữ vốn ý , sợ em chồng mất mặt, giải vây. Không ngờ cô gái : “Chị bớt ở đây giả . Chuyện của đến lượt chị quản. Đừng tưởng chị đang nghĩ gì trong lòng?”
Sắc mặt phụ nữ trung niên lập tức trở nên khó coi.
Bà nhỏ: “Em , chị chỉ quan tâm em thôi. Em cần gì ăn xẵng bậy với chị như .”
Người đàn ông trung niên ngoài cùng cũng lên tiếng: “Em gái, em chuyện với chị dâu như thế? Chẳng lẽ chị quan tâm em cũng sai ? Đừng .”
Cô gái đàn ông trung niên, bỗng nhiên òa : “Các chẳng là chê vướng víu ? Nếu các vui vẻ gì khi dắt theo, thì việc gì đồng ý với ?”
La Tiếu ngủ, hết cuộc đối thoại của bọn họ. Cô thầm bĩu môi một câu: là còn trò.
Người đàn ông trung niên lẽ cũng nhịn đến cực hạn: “Nếu em ép bắt bọn , em tưởng bọn dắt em theo ? Còn đến nơi mà bắt đầu gây chuyện. Em mà còn như nữa, mặc kệ tất cả, dù chọc giận , cũng tống em về.”
Cô gái lời , lập tức dám cãi nữa. Một lúc lâu mới lí nhí: “Anh hứa với , nuốt lời. Em... em cũng sẽ sửa đổi từ từ.”
Đến giữa trưa, Lục Nghị Thần khẽ hỏi La Tiếu đang tựa vai chợp mắt: “Tiếu Tiếu, còn mấy tiếng nữa mới đến. Chúng toa ăn cơm trưa .”
Hai ăn sáng sớm, giờ La Tiếu cũng thật sự thấy đói, bèn mở mắt , nhỏ: “Vâng.”
Hai chân , cô gái liền : “Anh, em cũng toa ăn cơm.”
Người đàn ông trung niên liếc cô em gái điều của : “Mẹ chuẩn đồ ăn mang theo . Em ăn tạm . Trời nóng thế , ăn là hỏng hết đấy.”
Cô gái vui: “ là keo kiệt.”
Lục Nghị Thần và La Tiếu ăn cơm xong cũng vội về chỗ ngay. Hai nắm tay , ở chỗ nối giữa hai toa tàu chuyện.
“Tiếu Tiếu, xin ký túc xá bên cục duyệt . Theo yêu cầu của em, lấy căn phòng ở tầng ba, phía góc.”
“Nhanh ? Về đến nơi, em qua xem nhà nhé.”
“Ừm. Em qua xem , còn ý em mà sắp xếp.”