Xuyên Không Về Thập Niên 80: Thiếu Nữ Dị Năng - Chương 602: Tuyết rơi, tri kỷ

Cập nhật lúc: 2025-11-17 00:04:41
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tưởng Đại Bàng rối rít cảm ơn: “Cháu nhất định sẽ việc chăm chỉ, chăm sóc cho hai em ạ.”

 

Tưởng Đại Bàng thể trông cậy nữa. Sau , e là bà cũng còn mặt mũi nào về khu tập thể ở. Hơn nữa, bà nội cũng rõ, nhận bà là con dâu nhà họ Tưởng nữa. Vì , đành dựa chính .

 

Điều mà là, La Tiếu nhờ Hứa Thế Thanh đến trường học thương lượng. Mọi chi phí học tập của Tưởng Nhị Bằng và Tưởng Tam Bằng ở trường sẽ do cô tài trợ. Chỉ cần chúng học giỏi, La Tiếu sẽ tài trợ cho đến khi nghiệp đại học.

 

Lúc rời khỏi nhà thầy, tuyết vẫn còn rơi lất phất. Vậy mà khi cô lên xe buýt, tuyết bắt đầu rơi dày. Chẳng mấy chốc, mặt đường trắng xóa. Nhìn ngoài cửa sổ, cô thầm nghĩ, đây chính là trận tuyết lớn như lông ngỗng bay trong sách vở đây mà. Kiếp , khí hậu cầu ấm lên, thành phố cô ở ít khi tuyết rơi lớn như .

 

La Tiếu đang mải , bỗng nhiên nghĩ đến thầy cô. Lúc khỏi nhà, cả hai đều mang theo ô. Nếu tuyết cứ rơi ngớt thế , lúc họ từ trường học về nhà chắc chắn sẽ ướt hết.

 

Biết phía xa cửa hàng bách hóa, La Tiếu liền xuống ở trạm đó, xem bán ủng mưa và ô . Ủng mưa thể bọc bên ngoài giày, tránh ướt khi đường.

 

thẳng lên quầy bán giày. Có lẽ vì tuyết rơi nên khách hàng nhiều lắm. La Tiếu một lúc lâu mà thấy thứ cần, liền mở miệng hỏi: “Cho em hỏi, ở đây bán ủng mưa ạ?”

 

Có lẽ nhân viên bán hàng ngờ giữa mùa đông hỏi mua ủng mưa, chị ngạc nhiên: “Là loại ủng mưa mùa hè ?”

 

La Tiếu gật đầu: “Có chị?”

 

Chị nhân viên bán hàng một khác cách đó xa. Chỉ : “Trong kho chắc là còn. Cô cỡ bao nhiêu, xem thử. chắc còn đủ , đều là hàng hè bán thừa, cất .”

 

La Tiếu : “Một đôi cỡ 43, một đôi cỡ 39, nam nữ mỗi loại một đôi. Em phiền chị.”

 

Chị nhân viên bán hàng bảo cô đợi một lát kho. Hơn 20 phút , chị , mang theo bốn đôi ủng. Cỡ 43 một đôi cao cổ, một đôi thấp cổ. Cỡ 39 hai đôi đều là thấp cổ, một đôi màu đen, một đôi màu trắng gạo.

 

Chị bán hàng : “Đây đều là hàng của nhà máy cao su Đại Trung Hoa ở Thượng Hải. Cô xem thích đôi nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-602-tuyet-roi-tri-ky.html.]

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

La Tiếu chọn hai đôi thấp cổ, cỡ 39 thì lấy màu trắng gạo. Sau đó, cô đến quầy bán ô mua ba chiếc. Thanh toán xong, cô mới khỏi cửa hàng bách hóa, sang đường bắt xe buýt về phía trường Kinh Đại.

 

Khi Phùng Thục Mẫn thấy cô, bà kinh ngạc hỏi: “Sao con ? Có chuyện gì ?”

 

La Tiếu vội vàng : “Không gì ạ. Con thấy hôm nay tuyết rơi to quá, lúc nào mới tạnh. Đợi thầy cô tan học, tuyết đường chắc ngập qua cả giày.

 

Con mang ủng cao su đến cho thầy cô. Con cố ý mua lớn hơn một cỡ, thầy cô cứ xỏ thẳng . Vừa chống nước, giữ ấm, còn chống trơn trượt. Còn hai cái ô nữa, lúc về thầy cô che, kẻo biến thành tuyết.”

 

La Tiếu thật sự lo lắng cho thầy cô. Họ thể vì tuyết rơi mà nghỉ dạy. hai ông bà ở đây ai bên cạnh chăm sóc, nên cô nhất định nhiều để ý một chút.

 

Giữa trưa, Phùng Thục Mẫn còn nhạo ông xã . Vậy mà bây giờ, chính bà cũng thấy mắt cay cay. Cuộc đời , coi như cũng đáng giá.

 

Phùng Thục Mẫn giới thiệu La Tiếu với trong phòng việc: “Đây là tử quan môn của và thầy Dương, La Tiếu.”

 

La Tiếu thoải mái chào hỏi các giáo viên khác trong văn phòng: “Chào các thầy cô ạ, em là La Tiếu.”

 

Các giáo viên trong văn phòng cũng chào La Tiếu. Có một cô giáo : “Cô Phùng ơi, cô học trò nhỏ của hai trông xinh xắn quá, mà còn tâm lý nữa.”

 

Phùng Thục Mẫn đưa La Tiếu về chỗ của : “Đứa trẻ đúng là tâm lý. Chúng về Kinh Thị đến giờ là một tay nó chăm sóc.”

 

Nụ và vẻ tự hào mặt bà thể che giấu .

 

La Tiếu đặt đồ xuống bên cạnh bàn việc của sư nương, dậy lấy từ trong túi của một gói kẹo. Cô đặt lên bàn mỗi giáo viên vài viên, : “Phiền các thầy cô ngày thường để ý sư nương của em một chút ạ.”

 

 

Loading...