La Tiếu đang cầm dây điện thoại xoắn xoắn: “Đừng bậy, cái gì với cái gì .”
Cảnh Vạn Bằng ngờ đoán sai: “Vậy cô điều tra bà góa đó gì?”
La Tiếu : “Bà ăn vạ. đương nhiên điều tra. Nếu chứng thực bà thứ gì, sẽ khiến bà hối hận đến xanh ruột.”
Cảnh Vạn Bằng hiểu ý La Tiếu: “Rốt cuộc là tình huống thế nào?”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
La Tiếu cảm thấy chuyện cũng gì giấu. Chuyện tuy mất mặt, nhưng cũng thể trách cả của cô, thế là cô kể sơ qua sự việc.
Cảnh Vạn Bằng : “Hiểu . sẽ cho cô tin tức sớm nhất.”
Về đến nhà, Chu Quế Phương : “Tiếu Tiếu, con chuyện với mợ con . Bà nấu cho nó mấy cái sủi cảo.”
Chương Nguyệt Hoa định mở miệng ngăn , thì La Tiếu : “Mợ, nhân sủi cảo của bà nội con thơm lắm. Lát nữa con ăn cùng mợ. Vừa con cũng đang đói.”
Chu Quế Phương : “, đúng, đúng. Con bé trưa đưa cơm mà ăn uống tử tế gì . Vừa hai mợ cháu ăn cùng cho bạn, ăn mới ngon. Sáng gói còn dư, nhanh lắm. Hai cứ chuyện , bà loáng cái là xong.”
Chương Nguyệt Hoa chút hổ với La Tiếu: “Mợ qua đây đúng là phiền bà cháu quá.”
La Tiếu : “Không phiền mợ. Mợ đừng nghĩ nhiều. Còn chuyện bà Triệu Kim Hoa , con nhờ điều tra , mợ yên tâm.”
Chương Nguyệt Hoa : “Tiếu Tiếu, mợ cảm ơn con. Chuyện mợ dám với chị con, sợ chúng nó nóng nảy gây chuyện. Vốn dĩ trong lòng buồn bực, tìm tâm sự, ai ngờ phiền con.”
La Tiếu vỗ vỗ tay mợ cả: “Mợ đừng . Đã chuyện thì thể để bà ăn vạ, tổn thương tình cảm của mợ .”
Rất nhanh, sủi cảo trong bếp chín. Chương Nguyệt Hoa và La Tiếu cùng dậy bếp, giúp bưng ngoài. Chương Nguyệt Hoa : “Thím ơi, hôm nay thật sự phiền thím quá.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-597-khi-nao-dong-thu.html.]
Chu Quế Phương : “Phiền phức gì chứ, đều là nhà cả. Trước đây các con cũng chăm mấy đứa nhỏ ít. Tuy bây giờ thông gia nữa, nhưng con vẫn là mợ của mấy đứa Tiếu Tiếu mà, quan hệ của chúng ảnh hưởng.”
Chương Nguyệt Hoa : “Ôi, đừng nhắc đến nó nữa. là cái đồ điều, tự tự chịu. Giờ mấy đứa nhỏ đứa nào cũng giỏi giang, chúng trong lòng cũng thấy an tâm, dễ chịu hơn.”
La Tiếu : “Mợ, mợ ăn nhanh . Nếm thử tay nghề của bà nội con. Nhân là tuyệt nhất đấy.”
Chương Nguyệt Hoa gắp một cái sủi cảo, c.ắ.n một miếng: “Ừm, thím ơi, tay nghề của thím ngày càng lên, thơm thật.”
Chu Quế Phương : “Ăn ngon thì ăn nhiều nhé.”
La Tiếu bên ăn xong, còn kịp múc thêm bát canh sủi cảo cho mợ, thì Tôn Minh chạy sang gọi điện thoại.
La Tiếu chào bà nội và mợ, mặc áo khoác chạy ngoài.
Điện thoại là Cảnh Vạn Bằng gọi tới: “Bà Triệu Kim Hoa đó, từ lúc chồng c.h.ế.t, vì để nuôi ba đứa con, qua với mấy đàn ông. Gần đây, thằng con lớn của bà đ.á.n.h với , lỡ tay đối phương thương nhẹ, nên đang cần gấp một khoản tiền.
Đoán chừng bà phá hoại gia đình cô, mà là lừa một khoản tiền. Bà đó quen cô, e là do cô tự lỡ miệng đơn vị việc, nên bà mới nghĩ cái kế .”
Mặt La Tiếu đen : “Cho địa chỉ nhà bà , với cả tình hình của mấy gã đàn ông qua với bà .”
Cảnh Vạn Bằng : “Cô gì? Chuyện cứ để lo, cần bẩn tay cô .”
La Tiếu thản nhiên: “Vậy thì cứ để chuyện của bà phơi bày ánh sáng . Để vợ của mấy gã đòi chút lãi. nhất định cho bà một bài học nhớ đời, để bà từ nay vứt bỏ thói , dám cái nghề nữa.”
Cảnh Vạn Bằng ngờ cô nhóc cũng là một cứng rắn, là cô thật sự tức giận, bèn hỏi: “Khi nào động thủ?”
La Tiếu khách khí: “Đương nhiên là càng nhanh càng . Tốt nhất là sáng mai thể tin tức. Nếu của ông cảm thấy khó tay, thì đưa địa chỉ cho , tự lo liệu.”