Thấy La Tiếu , Hứa Ngọc Thanh : “Cảm ơn cô cứu thêm một nữa.”
La Tiếu đáp lời, mà hỏi: “Chị thấy đỡ hơn ?”
Hứa Ngọc Thanh gật đầu: “Đỡ nhiều ạ.”
Hứa Thế Phàm lúc xen : “Bác sĩ chỉ cần hết sốt là . Chỉ là dạo ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ, tĩnh dưỡng một thời gian là sẽ khỏe.”
Hứa Ngọc Thanh : “ Thế Phàm hết . Cô thật sự cho chúng ở nhờ nhà cô ?”
La Tiếu liếc những bệnh nhân và nhà khác trong phòng bệnh, : “Có chuyện gì, viện chúng hãy . Bây giờ chị cứ yên tâm dưỡng bệnh .”
Hứa Ngọc Thanh : “Truyền xong bình nước là xin viện. Bác sĩ , chỉ cần tĩnh dưỡng là . Vẫn nên viện sớm thì hơn.”
Hứa Thế Phàm chị gái sợ viện tốn tiền, nên cũng hùa theo: “Về nhà dưỡng cũng mà.”
La Tiếu vốn định khuyên thêm, nhưng cũng lý do của họ là gì.
Thế là cô để ý, bắt mạch cho Hứa Ngọc Thanh. là gì đáng ngại. Cô : “Lúc đó sẽ mang qua cho chị ít t.h.u.ố.c bắc, bồi bổ cho .”
Làm xong thủ tục xuất viện, La Tiếu đưa hai chị em đến căn nhà . Mở cổng , sân là lá rụng. La Tiếu : “Cái sân từ lúc sửa sang xong vẫn ai ở. Lát nữa hai từ từ dọn dẹp.”
Cô đưa hai đến dãy nhà ngang phía tây: “Hai ở bên nhé, mỗi một phòng. Phòng bên cạnh là nhà bếp.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
La Tiếu bảo Hứa Thế Phàm dọn một phòng. Còn thì sang phòng đối diện lấy lò than qua. Trong phòng để đồ lặt vặt ở sân than tổ ong và củi. Cô nhanh nhẹn nhóm lò, sắp xếp cho Hứa Ngọc Thanh nghỉ ngơi. Hứa Thế Phàm thì dọn dẹp nhà bếp và sân, còn La Tiếu thì ngoài một chuyến.
Lúc về, cô xách theo ít đồ đạc: hai bộ chăn đệm, hai bộ quần áo để tắm rửa đổi, còn một túi gạo kê nhỏ và một gói đường đỏ.
Cô gọi Hứa Thế Phàm : “Nấu cho chị ít cháo . Lát nữa nhớ bỏ nhiều đường đỏ một chút, bổ.”
Hứa Thế Phàm nhận lấy đồ, vội vàng bếp, cúi đầu, để La Tiếu thấy bộ dạng khác thường của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-539-toi-tam-lai-thay-anh-sang.html.]
Đợi Hứa Ngọc Thanh uống cháo xong, La Tiếu mới : “Sau hai dự định gì ?”
Hai chị em im lặng . La Tiếu tiếp: “Nếu , hai theo việc, hai đồng ý ?”
Hứa Thế Phàm ngờ La Tiếu . Cậu ngẩng đầu, chút do dự: “Đồng ý! Cô cứu chúng hai . Mạng của , Hứa Thế Phàm, là của cô. Dù lên núi đao xuống biển lửa...”
La Tiếu hài lòng: “ cũng đang cần việc bên cạnh. Nếu hai chê, thì cứ theo . Lương bổng đãi ngộ thua kém gì nhà máy việc .”
Hứa Ngọc Thanh : “Ý của em trai cũng là ý của . Hơn nữa, chúng bây giờ cũng còn đường nào để . Cô chịu thu nhận chúng lúc , thật sự là vô cùng cảm kích. Chúng nhất định sẽ việc thật .”
La Tiếu : “Hai đều nghiệp cấp ba. thể hỏi vì hai thi đại học ?”
Hứa Ngọc Thanh cúi đầu: “Mẹ kế trong nhà tiền, nuôi nổi nhiều ăn học như . Lúc giấy báo trúng tuyển gửi về, hai chúng đều ở nhà. Đến khi chúng thì giấy báo còn nữa.”
La Tiếu hỏi: “Hai còn học ?”
Hứa Thế Phàm , lập tức ngẩng đầu La Tiếu, dõng dạc trả lời: “Có ạ!”
Hứa Ngọc Thanh cũng lộ rõ vẻ khao khát, nhưng lập tức nghĩ đến điều gì đó, : “Bây giờ nông nỗi , cũng dám hy vọng xa vời nữa.”
La Tiếu : “Qua Tết, hai việc cho , ôn tập. Cố gắng thi đậu đại học tháng 7 sang năm, nhưng chuyên ngành do chỉ định: kế toán và tài chính.”
Hứa Ngọc Thanh : “Thật ? mơ chứ.”
Hứa Thế Phàm kích động lên: “Được ạ! Đây vốn dĩ cũng là ngành đăng ký.”
Thế là, La Tiếu chuyện với họ nhiều, về tình hình hiện tại của bản và mục tiêu phát triển ngắn hạn trong tương lai. Hai ngờ rằng, đúng lúc tưởng như sơn cùng thủy tận, thì tìm thấy lối , như thể tối tăm thấy ánh sáng.
Nói chuyện xong, La Tiếu ngoài một chuyến. Lúc về, cô còn nhờ chở theo ít đồ đạc, ít nhất là đủ để hai chị em họ thể yên tâm đón Tết. Trong đó còn mấy thang t.h.u.ố.c bắc để Hứa Ngọc Thanh bồi bổ cơ thể. Sắp xếp cho họ xong, La Tiếu mới trở về nhà.