“Bà chủ, dưa leo bao nhiêu tiền một cân?”
“Sáu hào một cân, một đồng hai cân. Lấy bao nhiêu?”
“Cho hai cân.”
“Được . Tròn hai cân, tặng thêm cho một mớ rau mùi nhỏ.”
Bà nhận lấy tiền ném cái thùng giấy nhỏ bên cạnh: “Tiền đủ. Ăn hết ghé nhé.”
Tiễn thêm một vị khách hàng, bà Cao Tố Hoa cúi đầu tiếp tục sắp xếp đống rau củ kéo về.
Kể từ khi lừa tiền, bà sa sút tinh thần mất hơn nửa năm. Sau đó, ngay cả mấy cô con gái cũng chịu nổi, càng ngày càng thiếu kiên nhẫn với bà. Mãi cho đến khi một ông lão góa vợ ở cùng khu thức tỉnh, bà mới tỉnh ngộ.
Bà bắt đầu từ việc nhặt phế liệu. Sau khi tích góp một ít tiền, bà thuê một sạp bán rau. Thức khuya dậy sớm, cuối cùng cuộc sống cũng dần định trở .
Bà sắp xếp xong, thẳng lưng dậy, thì thấy bên một đám đang xúm đ.á.n.h . Bà hô: “Mau tới cứu ! Có án mạng !”
Kẻ đả thương thấy máu, sợ hãi vạch đám đông bỏ chạy, còn thương thì ôm bụng ngã gục xuống đất.
Bà Cao Tố Hoa dậy qua xem náo nhiệt. Chờ đến gần, bà sững sờ. Người ngã đất ai khác, mà chính là Triệu Quý Bảo (tên cũ của La Bân) mà bà từng coi như báu vật nuôi nấng suốt mười lăm năm.
Bà sợ đến tay chân run rẩy, vội với mấy hộ kinh doanh xung quanh: “Mau giúp gọi điện báo cảnh sát, gọi giúp xe 120 cứu !”
Kỳ thực, khi bà tới, gọi 110 và 120 .
Bà chạy lên , ôm chầm lấy La Bân: “Quý Bảo, con ráng chịu một chút, bác sĩ sắp tới . Con ở Cát Thị, chạy tới đây gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-1841-phien-ngoai-ba.html.]
La Bân đau đến mồ hôi đầm đìa: “Mẹ... cứu con...”
Cũng may là xe cấp cứu 120 tới , đó 110 cũng tới. 120 tiến hành cấp cứu, còn 110 thì thu giữ con d.a.o , đây chính là hung khí gây án.
Trong lúc bác sĩ cấp cứu, bà Cao Tố Hoa vội chạy về quầy hàng của , gom hết tất cả tiền bạc, theo lên bệnh viện. Chờ La Bân xuất viện, bà trực tiếp về vạch xuất phát, trắng tay.
Bên phía công an bắt cầm dao. Kết quả xác định đó là phòng vệ chính đáng.
Con d.a.o là của La Bân. Cậu cầm d.a.o uy h.i.ế.p , kết quả đối phương đoạt dao.
Cuối cùng, thà tù chứ chịu bồi thường phí chữa bệnh. thuộc trường hợp phòng vệ chính đáng. Vốn dĩ là La Bân cầm d.a.o dọa . Tuy rằng phòng vệ quá mức, nhưng đ.â.m thì cũng thương. Cuối cùng, cả hai đều kết án ba năm tù vì tội gây rối trật tự.
Từ tòa án , bà Cao Tố Hoa tìm La Thiên Minh và Phùng Tuệ, nhắc đến chuyện viện phí của La Bân. Phùng Tuệ tức giận mắng: “Nó cũng là con trai của bà, bà nuôi nó mười lăm năm, bà xem bà nuôi nó thành cái dạng gì. Bà còn mặt mũi nào mà đến đòi tiền chúng ?”
Nói xong, bà kéo La Thiên Minh, vẫn còn gì đó, bỏ .
Mấy cô con gái tiền bà Cao Tố Hoa dành dụm đổ hết cho La Bân, ai nấy đều tức điên lên. Cô con gái thứ hai Triệu Tiểu Mai giận dữ: “Mẹ, bây giờ họ La . Cuộc sống của bọn con cũng sung sướng gì. Sao tiếp tế cho bọn con một chút? Nếu trong lòng , bọn con bằng La Bân, cứ tìm nó mà dưỡng lão !”
Chỉ trong chốc lát, mấy cô con gái, con rể đều bỏ hết, chỉ còn một bà đó, trông vô cùng bơ vơ, bất lực. Bà thầm nghĩ, đây lẽ chính là sự trừng phạt của ông trời dành cho .
Mà Phùng Tuệ, tức giận đùng đùng bỏ , mắng: “Sao chúng khổ thế ! Cái con mụ c.h.ế.t tiệt để cho chúng một cục nợ rối rắm. Bà thì , tự chui tù trốn cho thanh thản!”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Nguyên lai, La Bân gây chuyện ở Cát Thị, thể ở nữa nên mới chạy trốn đến đây. Bây giờ, La Thiên Minh và Phùng Tuệ, cặp cha ruột , còn giúp trả những món nợ đó. Hai vợ chồng thật sự hối hận vì quyết định năm đó, hại La Bân, mà cũng hại chính .
La Thiên Minh thở dài một : “Thôi, đây đều là mệnh của chúng . Giờ gì cũng muộn .”