Thu Vệ Kiệt thấy , vội dẫn đuổi theo hướng Hoàng mẫu chỉ.
Hoàng Ngọc Yến hoảng sợ Hoàng mẫu: “Mẹ, quá đáng thật đấy.”
Hoàng mẫu liếc xéo con gái: “Hai đứa nửa cân tám lạng, ai cũng đừng ai. Chẳng con cũng nhà của họ cho ?”
Sắc mặt con dâu thứ nhà họ Hoàng khó coi. Cô chợt nhớ , đàn ông ban nãy trông quen mắt. Giờ thấy tấm biển cảnh báo dán tường bên cạnh, cô mới sực nhớ, vị chính là Cục trưởng Cục Công an.
Cô sợ đến suýt ngã khuỵu xuống đất, lẩm bẩm: “Tiêu , tiêu , gặp rắc rối to .”
Ông Hoàng thấy con dâu thứ vẻ , tưởng cô lời của Thu Vệ Kiệt dọa sợ: “Con dâu thứ, , con đừng sợ. Chúng chỉ cần tìm cả con và chị dâu, trả tiền là , sẽ liên lụy đến các con .”
Con dâu thứ ngẩng đầu: “Ba, nhà ... lẽ sắp gặp họa .”
Ông Hoàng hiểu: “Con dâu thứ, con là ý gì?”
Con dâu thứ dựa tường: “Ba, ba mau báo cho một tiếng , là xảy chuyện lớn đấy. Đến lúc đó nhà chúng gánh nổi trách nhiệm .”
Ông Hoàng thấy vẻ mặt của con dâu thứ: “Con rõ xem nào, rốt cuộc là xảy chuyện gì?”
Con dâu thứ lúc mới : “Cha của ba đứa bé chính là Cục trưởng Cục Công an Thành phố. Con từng thấy TV, ban nãy qua thấy quen mắt, nhưng lẽ do chú mặc thường phục nên con nhận .” Cô chỉ bức ảnh cảnh sát tấm biển nhắc nhở ấm áp tường: “Vừa con thấy tấm biển đó mới nhớ .”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Cô tiếp một cách gấp gáp: “Ba, Ngọc Yến, bây giờ đừng gì nữa. Hai mau thêm một chuyến nữa, đến nhà báo cho một tiếng. Con sợ nhà họ Thu mang theo nhiều như , lỡ đ.á.n.h ba đứa bé xảy chuyện gì, nhà chúng chắc chắn yên . Đến lúc đó, cha chúng thể bỏ qua cho nhà ? Chúng như là vong ân bội nghĩa, tiếng đồn xa, e là ngóc đầu lên nổi ở khu nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-1801-anh-muon-lam-bo-ai.html.]
Hoàng Ngọc Yến chị dâu thứ hai mấy chữ đó, đầu óc tức khắc “ong” lên một tiếng, hai tai ù , còn thấy bọn họ gì phía nữa.
Một lúc lâu , cô Hoàng mẫu tát cho một cái: “Cái con nhỏ c.h.ế.t tiệt , thấy ba mày với chị dâu mày gọi ? Đứng ngây đó gì? Còn mau dẫn đường cho ba mày báo tin!”
Hoàng mẫu lúc cũng cuống lên, lầm bầm mắng thật lắm mồm. Nếu nhà họ Thu thật sự đ.á.n.h con trai Cục trưởng xảy chuyện gì, nhà họ Hoàng bọn họ e là lành ít dữ nhiều.
Ở phía bên , Thu Vệ Kiệt quả thật nhanh chóng đuổi kịp ba em Tiểu Duệ.
Thu Vệ Kiệt ba em vây ở giữa: “Lũ nhãi ranh, ngờ tới ? Hôm qua đám bên cạnh lão tử đều là dân thường, dám xen chuyện của lão tử, chúng mày là đám đầu tiên đấy. Hôm nay lão tử dạy dỗ chúng mày một trận trò! Anh em, lên đ.á.n.h cho tao! Có chuyện gì lão tử gánh!”
Ngay khi thấy mấy đứa trẻ nhà họ Lục chặn , vội vàng chạy đến nhà họ Lục báo tin.
Lục Nghị Thần tới nơi, đúng lúc thấy câu đó: “Anh bố ai?”
Thu Vệ Kiệt lập tức sững sờ: “Lục Cục trưởng, ... ngài ở đây?”
Chỉ trong chốc lát, hai bên lao đ.á.n.h . Thu Vệ Kiệt vội la lên: “Dừng tay! Tất cả dừng tay! Mau dừng ! là nước sông tràn miếu Vua Rồng, một nhà nhận một nhà mà!”
Lục Nghị Thần lạnh giọng: “Ai là một nhà với ?”
Thu Vệ Kiệt mặt mày hổ, thầm nghĩ phen hỏng bét , chắc trai khi g.i.ế.c luôn quá. Hắn sang đám còn đang ẩu đả mà gầm lên: “Tất cả dừng tay! Không thấy !”