La Tiếu dám tay dứt khoát ngay tại đây, cũng là vì tính toán kỹ. Giờ công nhân nhà máy đều đang việc, cổng lớn sẽ mấy qua .
Bạch Tố Lệ lúc đau ê ẩm cả , đành van xin: “Cô mắng cũng mắng , đ.á.n.h cũng đ.á.n.h . Nể mặt ba chồng , cô tha cho . Là quỷ ám, ... dám nữa .”
La Tiếu lạnh lùng bà : “Bà còn ? Trước đây động đến các , là vì sư phụ, sư nương của khó xử. bây giờ bà dám chạm đến giới hạn của , thì đừng trách nể nang.
Lần , dù cho sư phụ, sư nương đích cầu xin cũng vô dụng. sẽ cho bà , dám nảy sinh cái ý nghĩ nên thì sẽ nhận kết cục gì.”
Nói xong, cô xoay bỏ .
Bạch Tố Lệ hoảng hốt, dậy ngăn , nhưng gượng dậy đau đến mức nổi. Mọi xung quanh thấy bà rõ ràng vết thương gì, còn tưởng bà giả vờ để lấy lòng thương.
Chuyện lúc nãy, cũng lõm bõm, hiểu là do bà tính kế , nên mới đánh. Ai cũng thấy loại đáng thương hại, giờ thấy bộ dạng đó của bà , họ càng chắc mẩm là bà cố tình ăn vạ, nên chẳng ai thèm tiến lên đỡ một tay.
Dạy cho bà một trận, La Tiếu mới thấy hả giận đôi chút, ít nhất cũng coi như thu chút lãi.
Còn những chuyện khác, cứ giao cho Lục Nghị Thần xử lý. Cô lái xe đến tiệm bánh ngọt, mua ít bánh kem bơ và sô-cô-la, canh giờ đến thẳng Bắc Đại.
Lúc Nghiên Nghiên từ phòng học , thấy chờ sẵn.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Cô bé lập tức vọt tới: “Mẹ! Sao đến đây?”
La Tiếu véo nhẹ má con gái: “Đương nhiên là đến xem bảo bối của ai chọc tức .”
Nghiên Nghiên chỉ Chu Vận và mấy bạn : “Các đều giúp con đấy ạ.”
Sau đó, cô bé kéo Chu Vận : “Mẹ, đây là Chu Vận. Cái gã đến còn chẳng nhận , đúng là ngốc hết t.h.u.ố.c chữa.”
La Tiếu Chu Vận: “Cảm ơn cháu nhé, bạn học Chu Vận.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-1738-cung-khong-dam-nua.html.]
Chu Vận mỉm đáp : “Dạ gì cô. Lần Cố Tịch Nghiên cũng giúp cháu mà, cần cảm ơn ạ.”
La Tiếu cô bé tính tình tệ, chững chạc: “Đi thôi, chúng cùng xuống lầu. Lát nữa còn việc, kịp mời các con ăn cơm, nhưng mang ít bánh kem đến cho đây, coi như là an ủi các con.”
Mấy cô gái cùng xuống lầu. Một bạn học bên cạnh hỏi: “Cố Tịch Nghiên, đây thật sự là ? Trẻ quá!”
Nghiên Nghiên : “Thật mà, kế , là ruột của tớ đấy.”
Có lên tiếng: “Cô ơi, cô trẻ thật đấy, bảo cô là chị gái của Cố Tịch Nghiên bọn cháu cũng tin.”
Nghe , đều bật .
La Tiếu bảo đợi một lát, về phía xe. Cô cảm thấy mấy đứa trẻ đều , ngày thường cũng thời gian qua thăm, nay tiện dịp gặp mặt, nên lấy thêm chút đồ cho chúng.
Thế là, cô dựa cốp xe, lén lấy một ít đồ từ trong gian , đó xách tới. Bên trong bánh kem mua từ , thêm hai túi hoa quả lớn và một túi hoa quả sấy.
Đóng cốp xe , cô vẫy tay gọi Nghiên Nghiên và các bạn: “Mang cái về ký túc xá ăn chung nhé, coi như là chút lòng thành của cô. Cảm ơn các cháu hôm nay giúp Nghiên Nghiên. Hôm nào rảnh, bảo Nghiên Nghiên dẫn các bạn về nhà chơi, cô nấu món ngon cho các cháu ăn.”
Mọi đều chút ngại ngùng, cảm thấy cũng giúp gì nhiều, nhưng La Tiếu quá nhiệt tình, nên đành lời cảm ơn nhận lấy.
Trò chuyện thêm vài câu đơn giản, La Tiếu liền lái xe rời .
Có bạn học hỏi: “Cố Tịch Nghiên, nghề gì mà trông vội vàng thế?”
Nghiên Nghiên nhiều: “Là bác sĩ, ngày nào cũng bận rộn lắm.”
La Tiếu đến đây, một là để thăm con gái, hai là vì cảm thấy bọn trẻ thật sự lương thiện. Phải khác, khi họ chỉ con bé chê thôi.