Dương Kiến Thành nửa ngày: “Ông là Ngô Lão Lục ở đội sản xuất Thanh Mông cách vách?”
“Là , là , ngờ Dương đại phu ông vẫn còn nhớ .”
“Sao quên , năm lên núi gặp mưa lớn, nếu ông giúp , giỏ t.h.u.ố.c của sợ là giữ nổi.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
“Ai, đúng là chuyện đó, ngờ ông vẫn còn nhớ.”
“Nhớ chứ, nhớ chứ, mỗi một chút chuyện ở đây đều nhớ kỹ, đúng , ông ở đây?”
“À, qua nông trường định gọi điện thoại, đứa cháu nhỏ nhà mấy nay ốm, bảo con trai chúng nó về một chuyến, sợ lỡ việc.”
Bên cạnh xen : “Đây Dương đại phu đang ở đây , bế cháu ông qua đây khám một chút là .”
Ngô Lão Lục về phía Dương Kiến Thành: “Dương đại phu, ?”
Dương Kiến Thành : “Được, , ông bế cháu qua đây, xem cho.”
“Vậy thật sự cảm ơn ông, Dương đại phu.”
Ngô Lão Lục cảm ơn, vẫn với Trương tràng trưởng: “Trương tràng trưởng, vẫn gọi điện thoại, đến , thế nào cũng báo con trai một tiếng.”
“Được, bảo tiểu Giang dẫn ông sang phòng bên cạnh gọi .”
Dương Kiến Thành ở trong phòng bao lâu, liền đề nghị ngoài dạo.
La Tiếu đưa ông uống hai viên t.h.u.ố.c trợ tim, lúc mới cùng ngoài, hiện tại ngoài đồng, vẫn còn tuyết đọng từ mấy hôm , trắng xóa một mảng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-1648-tham-lai-chon-xua.html.]
Dương Kiến Thành nơi từng quen thuộc, hai mắt chút ẩm ướt.
Ông lẩm bẩm: “Giống hệt trong mơ, vẫn là dáng vẻ đó.”
Đứng sườn dốc, ông phảng phất trở về những năm tháng , mùa xuân bận rộn vụ xuân, mùa hè bận rộn cỏ, mùa thu thu hoạch hăng say, mùa đông đội giá rét vun đất lót nền.
Từ sườn dốc thẳng lên , liền tiến rừng cây, khi đó chính cứ ba ngày núi hái t.h.u.ố.c một , lúc bà cũng theo, thì là La Tiếu cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo .
Còn nhớ con bé tí hon cõng cái gùi còn to hơn cả , buồn , đau lòng, vẫn là tìm đan cho nó một cái giỏ tre.
Mấy đứa nhỏ vẫn luôn theo bên cạnh lớn, nghiêm túc sư gia, sư nãi kể về chuyện lúc nhỏ của , Nghiên Nghiên xong liền : “Mẹ ơi, hóa lúc nhỏ khổ như .”
La Tiếu ôm lấy con gái: “Thật cũng , buổi chiều dẫn các con viếng la nãi nãi nuôi lớn , đó là một bà lão hiền từ, bà, liền .”
Chờ bọn họ về, đồ ăn chuẩn xong, đều là nông trường qua giúp , tìm mấy ông bà cụ còn sống ở nông trường qua tiếp đãi.
Các ông bà cụ gặp đều kích động, đều lớn tuổi, ba chén rượu bụng, liền lấy đồ uống rượu, nhớ năm xưa, vô vàn chuyện để , đó .
Bởi vì họ nhắc đến những từng ở bên , nhiều , những còn sống, ai nấy đều tóc bạc trắng, gặp mặt chỉ sợ cũng là cuối cùng.
Sau đó vẫn là Lục Nghị Thần chuyển chủ đề, bảo chút chuyện vui vẻ, một lúc lâu khí mới náo nhiệt trở .
Ăn cơm xong, ít dẫn con cháu qua chúc Tết, La Tiếu chuẩn ít bao lì xì, bên trong đều 20 đồng, nhiều, chủ yếu là lấy may.
Sau đó hỏi Trương tràng trưởng, mới nông trường hiện tại chỉ còn 26 hộ gia đình, La Tiếu bảo dỡ đồ xe xuống, mỗi nhà hai phần.
Từ xe dỡ xuống thịt bò, thịt dê, thịt heo, tôm, cua, dâu tây, còn hai loại điểm tâm Kinh Thị, Trương tràng trưởng đống đồ: “Nhiều quá đấy?”