La Tiếu bật : “Lâu lắm em luyện tập đối kháng, nếu chúng dám theo dõi em thật, thì ai bắt ai , em đây chờ xem.”
Lục Nghị Thần nghiêm túc : “Những kẻ đó đều là dân đ.â.m thuê c.h.é.m mướn, em cũng thể khinh địch.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
La Tiếu ôm cổ Lục Nghị Thần: “Hay cá cược với em ?”
Lục Nghị Thần giơ tay gõ nhẹ lên trán La Tiếu: “Anh đang nghiêm túc đấy, đừng nghịch nữa.”
La Tiếu buông tay: “Ai nghịch chứ, em cũng đang nghiêm túc với mà.”
Lục Nghị Thần thầm nghĩ, để cho an , vẫn cử âm thầm theo cô, nếu yên tâm.
La Tiếu thật sự để bụng chuyện , những ngày tiếp theo vẫn sinh hoạt như bình thường.
Không bận thì cô về La gia thăm ông bà nội, thỉnh thoảng cũng ghé qua xưởng cơ khí, tiện thể ăn chực một bữa, thỉnh thoảng cũng ghé qua chỗ sư phụ, đến, mà là cô ghét cái ánh mắt của đám đó, cứ sợ cô đến chiếm hời của sư phụ, sư nương.
Từ lúc sức khỏe sư phụ lên, hộ công cũng .
Sư phụ khỏe , đám con cháu hiếu thảo của ông bắt đầu kéo đến, thật quá thực tế, quá nực , khiến bật .
Bây giờ sư phụ và sư nương cũng thú vị, mỗi món ăn ngon, đều chỉ một ít, đủ cho hai ông bà ăn trong ngày, tủ lạnh giờ cũng thành đồ trang trí, trời lạnh thế , mấy hôm ông bà còn rút cả điện .
Cô con dâu cả về còn hỏi: “Bố, bố tắt tủ lạnh , hỏng ạ?”
Dương Kiến Thành đang xem báo, đầu cũng ngẩng lên: “Trời mùa đông, cũng dùng đến , với các con cũng mua thứ gì về , cắm điện gì, tốn điện.”
Câu Bạch Tố Lệ cứng họng, đúng là họ ít khi mua đồ về thật.
Tóm , đồ đạc của hai ông bà, ông bà đều cất hết phòng riêng, nhà bếp ngoài nồi niêu xoong chảo thì bất cứ nguyên liệu nấu ăn nào, ngay cả dầu ăn cũng để ở bếp.
Các về thì , nhưng sẽ còn như đây, là cung phụng ăn uống.
ba gia đình nhà họ cũng thật thú vị, đến mức , mà ngược càng về thường xuyên hơn, sợ lỡ ngày nào đó mặt, hai ông bà cho hai nhà hưởng lợi gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-1623-em-cung-khong-the-khinh-dich.html.]
Thế là nhà họ Dương bây giờ thành cảnh cơm ai nấy ăn.
Cho nên La Tiếu bây giờ cũng ít qua, qua cũng chỉ đặt đồ xuống, dăm ba câu về.
Một tuần đó, phát hiện gì bất thường, cô cũng quên bẵng lời Lục Nghị Thần dặn đầu.
Hôm nay, lúc kiểm tra phòng bệnh, La Tiếu cứ cảm thấy luôn đang , nhưng khi thì phát hiện ai, cô tuyệt đối tin trực giác của .
Thế là cô vẫn bình thản thành việc kiểm tra phòng về văn phòng, sáng nay ca phẫu thuật, cô liền xin nghỉ, chuẩn rời bệnh viện sớm, nếu thật sự là nhắm cô, cô xin tiếp chiêu.
Bệnh viện đến , mật độ dân cư quá đông, tuyệt đối thể liên lụy vô tội.
La Tiếu áo blouse trắng, xuống lầu lái xe ngoài.
Cô suy nghĩ một lát, lái thẳng về phía căn cứ Nhất Phẩm, ít nhất sẽ khiến bọn chúng nghi ngờ.
Xe khỏi bệnh viện, La Tiếu liền gọi cho Lục Nghị Thần: “Thần ca, đang bận ?”
“Anh họp xong, nghĩ đến chuyện gọi cho thế?”
Anh vốn định trêu vợ vài câu, nhưng thấy tiếng ô tô, trực giác mách bảo chắc chắn chuyện: “Tiếu Tiếu, em đang ở ?”
La Tiếu qua gương chiếu hậu, thấy một chiếc xe đang nhanh chậm bám theo : “Em đang đường đến căn cứ Nhất Phẩm ở ngoại ô, phía một chiếc xe biển Kinh Thị cứ bám theo em xa gần.
Lúc nãy kiểm tra phòng bệnh em cảm thấy theo dõi, chắc là , em sợ liên lụy đến trong bệnh viện, nên xin nghỉ lái xe ngoài, sợ chúng nghi ngờ nên em về phía căn cứ Nhất Phẩm.”
“Em đừng sợ, đến ngay đây.”
“Anh cần vội vã chạy qua, bọn khống chế , chắc chắn sẽ em thương, cứ dẫn đến chuẩn bắt là .”
“Tiếu Tiếu, , bọn chúng đều là những kẻ nhúng máu, em thể khinh địch, nhất định đợi đến mới hành động.”