La Tiếu cũng ngờ ông ngoại theo cách như , hề phiền con cháu lấy một ngày. Sự thật quá đỗi đột ngột khiến cả nhà thương đến tối tăm mặt mũi.
Mấy hôm ông cụ vô tình dặn dò vài việc, vợ chồng La Tiếu cứ nghĩ là do chuyện của ông cụ Cảnh nên ông ngoại mới cảm thán như , nào ngờ ông ngoại cũng lẳng lặng rời bỏ họ trong giấc ngủ.
Ông cụ dặn dặn là an táng cạnh bà ngoại.
Cố Khai Vinh quỳ rạp giường ông cụ lóc t.h.ả.m thiết. Ông vốn định sắp tới về hưu sẽ dọn về sống cùng bố, chăm sóc phụng dưỡng ông cụ thật để bù đắp cho những năm tháng thể ở bên cạnh tròn chữ hiếu.
nào ngờ rơi cảnh "con phụng dưỡng mà cha chẳng còn đợi". Có lẽ vì quá đau buồn, ông ngất lịm , đúng là trung hiếu khó vẹn .
Sau khi lễ truy điệu kết thúc, Lục Nghị Thần sắp xếp đoàn xe đưa linh cữu ông cụ về Trùng Khánh để hợp táng cùng bà ngoại.
Điều ngờ là đoàn xe phía ngày càng dài thêm. Rất nhiều đồng đội cũ, bạn bè cũ của ông cụ dù tuổi cao sức yếu vẫn gia nhập đoàn đưa tiễn.
Cố Khai Vinh chọn máy bay vì ông đưa bố ngắm phong cảnh dọc đường cuối, ở bên cạnh linh cữu bố thêm một chút nữa. Có lẽ đó cũng là tiếng lòng chung của .
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Đường dù dài đến mấy cũng điểm cuối. Sau khi an táng ông cụ xong xuôi, bạn bè hữu đến viếng cũng lục tục rời . Người trong nhà ở thêm hai ngày, qua lễ đầu thất mới rời khỏi Trùng Khánh.
Mấy đứa trẻ còn đau lòng hơn cả lớn, đứa nào đứa nấy đến khản cả giọng. Nhìn bọn trẻ , lớn cũng cầm lòng , nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Trở Kinh Thị, cảnh vật quen thuộc nhưng thiếu vắng bóng dáng ông cụ, nỗi đau kìm nén suốt chặng đường dài cuối cùng cũng vỡ òa. Tiếng than bao trùm cả nhà họ Cố, khiến hàng xóm thấy cũng rưng rưng nước mắt theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-1584-con-muon-phung-duong-ma-cha-me-chang-con.html.]
Chờ bình cảm xúc, lúc mới xuống bàn chuyện chính sự.
Tài sản của ông cụ lúc sinh thời chia gần hết, chỉ còn căn tứ hợp viện ở Kinh Thị và một bất động sản ở Trùng Khánh. Trước đây vì Cố Khai Vinh con cái nên ông cụ từng sẽ để căn nhà cho Lục Nghị Thần.
hiện tại tình hình khác, Lục Nghị Thần cô em họ ruột thịt là Cố Hân Vũ. Hơn nữa La Tiếu cũng cảm thấy nhận căn nhà "bỏng tay", nên đó bàn với Lục Nghị Thần là họ thể nhận.
Cố Tuấn Phong và Cố Khải Hạo hiểu rõ những thứ liên quan đến . Hai ông bà nuôi nấng họ khôn lớn dễ dàng gì, họ báo hiếu ngày nào nên càng dám ý đồ an phận.
khổ nỗi trong nhà họ nghĩ thế.
Cô con gái lớn của Cố Tuấn Phong là Cố Tử Nghiên nhịn lên tiếng: "Bác cả, ông nội để cái sân rộng thế , chí ít cũng chia cho nhà cháu một cái tiểu viện chứ ạ?"
Lời thốt , ánh mắt đều đổ dồn về phía cô .
Mặt Cố Tuấn Phong đỏ bừng vì giận: "Cố Tử Nghiên, mày càn cái gì đấy!"
Cố Tử Nghiên mặc kệ bố tức giận . Đây là nhà ở Kinh Thị, tấc đất tấc vàng, giờ tranh thủ thì gì còn cơ hội. Cô nghĩ thầm, kể cả ở thì bán cũng ối tiền: "Bố, con tên là Cố Tử Nghiên, tuy cháu gái ruột của ông nội nhưng con cũng mang họ Cố mà."
Cố Tuấn Phong lúc thực sự nổi giận lôi đình, ngờ ngày mất mặt chị em như thế : "Mày cũng cháu ruột cơ ? Thu ngay cái tâm tư nhỏ nhen đó , ở đây đến lượt mày lên tiếng.
Tao và chú út mày nếu ông bà nội bụng nhận nuôi thì e là c.h.ế.t đói đầu đường xó chợ từ lâu . Ông bà nuôi ăn học, lo dựng vợ gả chồng, chúng tao còn báo đáp một phần vạn thì ông bà lượt qua đời. Mày lấy tư cách gì, lấy mặt mũi mà đòi chia gia sản nhà họ Cố hả?"