An bài thỏa cho sư phụ, La Tiếu mới tiếp tục dặn dò: "Mấy ngày viện , con sẽ tranh thủ thời gian qua xoa bóp cho sư phụ. Như thể giúp cải thiện tuần máu, phòng ngừa tụ m.á.u và dính khớp."
Phùng Thục Mẫn gật đầu: "Vất vả cho con quá, Tiếu Tiếu."
La Tiếu vỗ nhẹ vai bà: "Sư nương gì , đây là việc con nên mà. , rốt cuộc là chuyện gì xảy thế ạ? Sao sư phụ ngã từ thang xuống?"
Phùng Thục Mẫn thở dài kể: "Còn do thằng cháu nội của ông hàng xóm cứ nằng nặc đòi hoa lạp mai, còn đòi đúng cái cành vươn sang sân bên cạnh. Hoa thì cắt , bảo đưa cho thằng bé, kết quả sư phụ con cao hứng quá định vịn thang đưa xuống, ai dè vững, chúi về phía cái thang rung lắc, thế là ngã nhào xuống."
La Tiếu nhíu mày hỏi: "Ai dẫn sư phụ thế? Bọn họ ?"
Phùng Thục Mẫn lúc mới nhớ bà cháu nhà , quanh chẳng thấy .
La Tiếu sợ hai ông bà đau lòng, vội lảng sang chuyện khác: "Sư nương, ở đây trông sư phụ nhé, con mua chút gì về ăn."
Phùng Thục Mẫn đồng hồ, đến giờ cơm trưa .
Đã lâu như mà vẫn thấy bóng dáng đứa con nào tới, trong lòng bà lạnh một nửa. Rõ ràng bà gọi điện báo cho con cái tiên, mà qua bao lâu vẫn chứng nào tật nấy. Nhìn La Tiếu chạy đôn chạy đáo lo liệu việc cho ông nhà, bà mới thấy lòng an ủi đôi chút.
Mãi đến chiều muộn, đám con cái mới lục tục kéo đến. Khi bố thương là do chiều thằng cháu nội nhà hàng xóm, ai nấy đều về phía gia đình cả với ánh mắt trách móc rõ rệt.
Anh cả hỏi han tình hình vết thương của bố, mà mở miệng : "Gần đây việc ở cơ quan con nhiều lắm, xin nghỉ , mấy ngày chắc nhờ phiên chăm sóc bố thôi."
Người em thứ hai liền chịu: "Anh cả, bố thương là do cháu nội , liên quan gì đến bọn em."
Anh cả phản bác: "Bố là bố của một chắc? Hơn nữa, thằng Trạch Triều cũng cố ý, nó cũng dọa sợ lắm, đến giờ vẫn hồn . Các cô các chú hổ mà so đo với một đứa trẻ con ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-1577-di-chuc.html.]
Nói xong, sang em gái Dương Lệ Bình đang một bên: "Cô út, bên cô ý kiến gì chứ?"
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Dương Lệ Bình vẫn còn giận chuyện bố đồng ý cho Kiều Tứ Hải cố vấn nhà máy d.ư.ợ.c phẩm , lạnh nhạt : "Em sợ là cũng thời gian dư dả, thể ngày nào cũng qua đây ."
Dương Kiến Thành giường các con đùn đẩy trách nhiệm, lòng nguội lạnh : "Các các chị hết ! Về cũng cần đến nữa. và các lương hưu, cần các ở đây buồn nôn. Cút hết !"
Người con thứ hai là Dương Lập Cương sắc mặt bố, thoáng chút đành lòng. thấy cả và em gái lưng bỏ , cũng tiện ở , đành lủi thủi theo.
Đợi đám con khuất, Dương Kiến Thành thều thào : "Thục Mẫn, bảo Tiếu Tiếu mời luật sư tới đây, lập di chúc."
Phùng Thục Mẫn sống với ông bao nhiêu năm, thể ông định gì. Bà hỏi nhiều, chỉ gật đầu: " ."
Trải qua chuyện , Phùng Thục Mẫn cũng chẳng còn ôm bất cứ hy vọng nào với đám con cái. Hai ông bà cả đời dạy học trồng , mà dạy nổi con nên , bà cũng hiểu rốt cuộc là sai ở .
Khi La Tiếu chuyện , cô Phùng Thục Mẫn hỏi: "Sư nương, hai suy nghĩ kỹ ạ?"
Phùng Thục Mẫn đáp: "Tiếu Tiếu, và sư phụ con quyết định . Sau tất cả tài sản của chúng sẽ quyên góp cho các tổ chức phúc lợi nhà nước."
La Tiếu nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng, lát nữa con sẽ liên hệ luật sư."
Sở dĩ hai ông bà để tài sản cho La Tiếu, một là vì La Tiếu thiếu những thứ đó, hai là gây phiền phức cho cô. Họ thà đem quyên góp giúp ích cho xã hội còn hơn để cho đám con bất hiếu tranh giành.
Cuối cùng, khi luật sư đến, hai ông bà cùng lập di chúc chung. Trong đó ghi rõ: nếu một trong hai qua đời, bộ tài sản sẽ thuộc về còn ; khi cả hai đều qua đời, bộ tài sản sẽ quyên góp cho tổ chức phúc lợi nhà nước.
Hai ông bà còn đặc biệt mời lãnh đạo đơn vị và vài hàng xóm lâu năm đến chứng.
Di chúc lập xong, hai ông bà coi như trút bỏ gánh nặng trong lòng. Còn ba gia đình , mơ cũng ngờ bố quyết tuyệt đến mức .