La Tiếu một bên quan sát các y bác sĩ sơ cứu cho thương. Chờ khi xử lý xong xuôi, cô mới bước tới rút châm. Nhân tiện, cô âm thầm dùng dị năng để điều trị các dây thần kinh tổn thương xung quanh vết thương, đảm bảo để di chứng, đó mới thu bộ ngân châm.
Đồng đội của thương canh bên ngoài La Tiếu tay cứu , vô cùng cảm kích : "Chị dâu, cảm ơn chị nhiều lắm."
La Tiếu mấy chiến sĩ công an đang chờ bên ngoài, thấy họ cũng vết thương, bèn : "Không cần cảm ơn , đó là việc nên mà. thấy các cũng thương, mau tìm y tá băng bó , đừng chủ quan, nhà thấy sẽ xót đấy."
Biết đồng đội bên trong qua cơn nguy kịch, bọn họ lúc mới yên tâm xử lý vết thương của .
Buổi tối khi gặp Lục Nghị Thần, La Tiếu kể chuyện hôm nay.
Lục Nghị Thần : "Đó là đồng nghiệp ở phân cục, thương trong lúc truy bắt tội phạm bỏ trốn. Cảm ơn em, Tiếu Tiếu. Nghe nếu nhờ em dùng ngân châm cầm m.á.u kịp thời, e là nguy hiểm đến tính mạng ."
"Lúc , mấy công an bên ngoài thế mà nhận em, còn gọi em là chị dâu nữa chứ."
"Chỉ cần là trong hệ thống công an, phần lớn đều vợ là một bác sĩ và giáo sư y học đặc biệt ưu tú. Cho dù gặp mặt trực tiếp thì cũng danh, chắc chắn là họ hỏi kỹ mới chào đấy."
La Tiếu bật : "Cũng , nếu mà gọi nhầm thì hổ c.h.ế.t mất."
Hôm , La Tiếu và Lục Nghị Thần đưa bọn trẻ đến tiệm cơm hẹn với Emma và Steven. Vừa liếc mắt một cái, Nghiên Nghiên thấy Emma đang vẫy tay với họ tầng hai: "Hi, Emma!"
La Tiếu vỗ nhẹ đầu con gái: "Phải lễ phép chứ con."
Nghiên Nghiên ngẩng đầu lên biện minh: "Chúng con và Emma là bạn bè, chính cô Emma bảo cứ xưng hô như mà. Cô gọi già , tin cứ hỏi Emma xem."
Nói xong, cô bé chạy tót lên lầu.
La Tiếu đầu sang Lục Nghị Thần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-1575-con-noi-con-khong-le-phep-nua-khong.html.]
Lục Nghị Thần nhún vai bất lực: "Chuyện chịu thôi, đây là giao ước giữa Emma và bọn trẻ. Dù ngày mai Emma và Steven cũng , cứ chiều theo ý họ ."
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
La Tiếu đành gật đầu: "Thôi ."
Cô phản đối nữa, bởi vì bọn trẻ chắc chắn dối. Chuyện đúng là phong cách của Emma, nếu cô hỏi thì chắc chắn cô nàng sẽ trả lời một câu xanh rờn: "Chúng là bạn mà."
Gặp , Emma chút bồi hồi: "La, thời gian trôi nhanh quá, ngày mai và Steven rời Kinh Thị . Do lịch trình nên thể bọn sẽ bay thẳng từ Thượng Hải về nước. La , thật sự nỡ xa , nỡ xa các bạn nhỏ của ."
La Tiếu ôm cô bạn: "Mình cũng sẽ nhớ lắm, Emma, bạn của ."
Steven sợ Emma xúc động quá sẽ , vội vàng tới tách hai : "Được , chúng gọi món , gì thì xuống chuyện."
La Tiếu mỉm nhẹ nhàng: "Steven, hãy mãi duy trì tình cảm như thế nhé, hãy yêu thương Emma thật nhiều."
Emma tiếp lời: " đấy, nếu ngày nào Steven đối xử với , sẽ mách , để dùng Kungfu Trung Quốc xử lý ."
Steven lắc đầu: "Sẽ em yêu, sẽ bao giờ ngày đó."
Mọi lượt gọi những món thích, đó mới bắt đầu trò chuyện rôm rả.
Nghiên Nghiên đến bên cạnh Emma, thủ thỉ: "Emma, em sẽ nhớ chị lắm. Mẹ em bảo em gọi tên chị như là lễ phép, chị thể giải thích giúp em với ?"
La Tiếu ngờ con gái vẫn còn để bụng chuyện lúc nãy.
Chỉ thấy Emma giơ tay chỉ bọn trẻ, : "Mấy vị đều là bạn của . Tuy các bạn còn nhỏ, nhưng dùng tiếng Trung Quốc của các thì chúng gọi là 'bạn vong niên'. Mình thích các bạn gọi thẳng tên như ."
La Tiếu xong, chút dở dở : "Bạn vong niên mà cũng tính thế ? Thôi , là do thiển cận. Chúc tình bạn của các thiên trường địa cửu."
Nghiên Nghiên về phía La Tiếu, hất cái cằm nhỏ lên đầy vẻ đắc ý: "Mẹ còn bảo con lễ phép nữa ?"