Bên , Lục Dật Đình xách túi lớn túi nhỏ về nhà họ Khổng, khiến hai bà chị dâu mà ghen tị nổ mắt.
Cô đưa túi hải sản cho chồng: "Mẹ ơi, chị dâu Hai biếu nhà ít hải sản tươi. Minh Dương thích ăn món lắm, chị để dành riêng cho cháu đấy ạ. Tối nay nhà thêm món ngon ."
Nói xong, cô xách túi quần áo thẳng về phòng: "Con cất đồ phụ nấu cơm ngay ạ."
Khổng Tường Thụy, chồng cô, lúc tới: "Lại là chị dâu Hai mua quần áo cho em ?"
Lục Dật Đình tít mắt: "Vâng, em đang kịp mua đồ Tết thì chị tặng, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh."
Khổng Tường Thụy trêu vợ: "Em khéo mồm thật đấy. Anh thấy em cứ chần chừ mãi mua là để chờ quà của chị dâu chứ gì. Hôm nọ bảo mua cái áo thì em cứ chê ỏng chê eo."
Lục Dật Đình lườm chồng: "Anh tưởng em thích ? cái áo đấy hơn 300 tệ, mua xong chắc em xót ruột cả tháng mất."
"Thế mấy cái áo chị dâu tặng em cái nào chả đắt tiền, em xót ?"
Lục Dật Đình thèm đôi co, ôm đống quần áo chạy tót phòng, để cho chồng cái lườm cháy mắt.
Tuy nhiên, lời của chồng cũng khiến cô suy nghĩ. Cô định bụng mai sang sẽ khéo với chị dâu đừng mua quần áo cho cô nữa. Dù chị dâu cổ phần ở xưởng may, nhưng quần áo cũng tốn chi phí chứ bộ. Cô thể cứ dựa dẫm mãi chị .
Nghĩ đến tình cảm chị dành cho , Lục Dật Đình cảm thấy thật may mắn khi em của họ.
Khi bữa cơm tất niên sắp sửa bắt đầu, La Tiếu hỏi chồng: "Sao bố vẫn về hả ?"
Lục Nghị Thần đáp: "Vừa nãy bố gọi điện báo việc đột xuất, chắc về kịp ăn tối nay ."
"Tết nhất đến nơi mà bố bận thế cơ ?"
"Vốn là phiên trực của khác thăm hỏi các đơn vị cơ sở, nhưng đó nhà việc gấp nên nhờ bố . Bố cả nể nên nhận lời."
"Người việc thật giả vờ đấy? Sao cứ nhè đúng bữa tất niên mà việc thế . Chắc đùn đẩy trách nhiệm ."
"Chắc đến nỗi thế em. Bố bảo mùng Hai bố về, lúc đó sang đây ăn bù."
Hai vợ chồng đang chuyện trong sân thì thấy tiếng cãi vã ầm ĩ ở nhà phía , kèm theo tiếng ném vung nồi xoong chảo loảng xoảng.
Tết nhất thế mà nhà ai to tiếng thế nhỉ? Máu hóng hớt nổi lên, nhiều chạy xem.
Vương Tiểu Hân là chúa tò mò, thấy cơm nước xong xuôi chỉ chờ giờ ăn, cô liền kéo tay La Tiếu: "Đi, xem chuyện gì."
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-1539-la-gan-cung-lon-that.html.]
Lục Nghị Thần thấy vợ phong phanh, vội chạy lấy áo khoác dài cho cô, tiện thể cầm luôn áo của chị dâu đưa cho Thái Phong mang theo.
Khi họ đến nơi, cửa nhà họ Lý ở ngõ đông nghịt .
Hóng hớt một hồi mới vỡ lẽ câu chuyện. Nhà họ Lý hai con trai, tuy ở riêng nhưng vẫn chung một sân.
Ông bà Lý sống cùng vợ chồng con cả. Theo lệ cũ, cuối năm con thứ sẽ đưa tiền phụng dưỡng bố cho năm .
năm nay đến chiều 30 Tết vẫn thấy tăm . Hôm nay hai nhà ăn chung tất niên, chị dâu cả buột miệng hỏi một câu.
Anh con thứ ngớ sang hỏi vợ: "Tiền biếu bố , đưa em mấy hôm , em đưa cho chị Cả ?"
Cô vợ ấp úng mãi trả lời .
Anh chồng tính nóng như kem, gặng hỏi mãi cô vợ mới thú nhận là trong nhà hết tiền .
Anh chồng điên tiết: "Tiền ? Mấy hôm đưa em một cục cơ mà?"
Tra khảo một hồi mới lòi là cô vợ mang hết tiền về cho nhà đẻ vay. Anh chồng tuy giận sôi nhưng nghĩ Tết nhất to chuyện, đành bảo chị dâu thư thư cho đến mùng Ba, xoay tiền đưa .
Chị dâu cả vốn cũng chỉ tiện mồm hỏi thôi chứ ý đòi nợ, nên vui vẻ đồng ý.
Ai dè con thứ về phòng tìm sổ tiết kiệm để tính kế xoay sở thì hỡi ôi, sổ tiết kiệm trống trơn!
Lần thì giữ bình tĩnh nữa . Anh lao bếp, giơ cuốn sổ tiết kiệm lên hét: "Tiền trong sổ hết ?"
Hóa cô vợ quý hóa nhà đẻ ngon ngọt dụ dỗ, rút sạch tiền tiết kiệm mang về cho em trai mua nhà cưới vợ.
Đến nước thì chồng nhịn nữa, lao tẩn cho cô vợ một trận nên .
Đám đông bên ngoài xì xào bàn tán: "Con vợ thằng Hai nhà ông Lý gan to thật đấy, dám trộm tiền của chồng mang về cho trai. Đánh cho là đáng đời!"
La Tiếu và Vương Tiểu Hân đang xem đến đoạn gay cấn thì Thái Phong chạy tới: "Bác gái, thím Hai, áo khoác đây ạ."
Hai mặc áo , hiểu đầu đuôi câu chuyện nên cũng chẳng còn hứng thú xem tiếp. La Tiếu rủ: "Thôi về chị, muộn ."
Vương Tiểu Hân còn luyến tiếc về, nhưng trời tối, sợ ông và các con đợi cơm nên gật đầu: "Ừ về thôi. Mai thế nào chả tin đồn lan khắp xóm, bát quái truyền nhanh lắm."