Xuyên Không Về Thập Niên 80: Thiếu Nữ Dị Năng - Chương 1533: Bài học đắt giá

Cập nhật lúc: 2025-11-17 10:02:18
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đợi tản hết, Diêu Thừa Tuyên mới thở dài thườn thượt hỏi con trai út: "Chuyện ở bệnh viện thế nào con?"

 

Diêu Bằng Thụy thở hắt một : "Con chuyện với bác sĩ điều trị , sáng mai là xuất viện bố ạ."

 

Diêu Song Song lo lắng hỏi: "Họ đồng ý dễ dàng thế ?"

 

Diêu Bằng Thụy chép miệng: "Phải bồi thường thêm 5.000 tệ nữa."

 

Nghe đến con 5.000 tệ, Ngô Bội Linh xót xa như đứt từng khúc ruột: "Cái gì? 5.000 tệ á? Đã đưa tiền con?"

 

"Rồi ạ. Con nhờ chứng, mai qua thủ tục xuất viện là xong xuôi việc."

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Ngô Bội Linh xong thì tiếc tiền nhẹ nhõm: "Bọn họ cũng ác thật, tốn bao nhiêu tiền t.h.u.ố.c men mà còn đòi thêm một đống tiền nữa."

 

Diêu Bằng Thụy gì thêm. Lát nữa còn gặp Thu Ngôn Bình để giải quyết dứt điểm chuyện giữa hai . Coi như tình em bao năm đến đây là chấm hết, cũng trọn tình trọn nghĩa .

 

Diêu Thừa Tuyên dậy vỗ vai con trai: "Bố con là tính toán. Mọi chuyện đang dần lên , bố tin qua cơn bĩ cực , thứ sẽ thôi."

 

Diêu Bằng Thụy gật đầu: "Thời gian qua cả nhà lo lắng, con sẽ nhớ kỹ bài học ."

 

Diêu Thừa Tuyên tin rằng vấp ngã , con trai ông sẽ trưởng thành và cẩn trọng hơn. Đó cũng thể coi là một điều , đường đời còn dài, đây là bài học kinh nghiệm xương máu.

 

Diêu Bằng Thụy quả thực là bản lĩnh và lý trí.

 

Khi gặp Thu Ngôn Bình, dù đối phương ý hàn gắn nhưng Diêu Bằng Thụy dứt khoát từ chối.

 

Vì Thu Ngôn Bình mà gia đình sống trong lo âu sợ hãi, em bất hòa, gia đình ly tán.

 

Quan trọng nhất là nếu ôm tiền bỏ trốn, chị gái cũng sẽ gây sự lung tung để nhận kết cục bi t.h.ả.m như . Tuy bề ngoài vẻ liên quan, nhưng nguồn cơn rắc rối đều bắt đầu từ sự biến mất của Thu Ngôn Bình.

 

Vì thế, thể tha thứ. Lần bỏ qua, nhỡ thì ?

 

Anh dám đ.á.n.h cược, cũng đ.á.n.h cược thêm nào nữa.

 

Cuối cùng, Thu Ngôn Bình ký giấy rút vốn khỏi công ty.

 

Xong việc, Diêu Bằng Thụy : "Số tiền lấy , phần thừa cần trả , coi như là tiền chia lợi nhuận cuối cùng."

 

Nói xong, cầm tập tài liệu lưng bỏ .

 

Công ty của họ tuy nhỏ, nhưng từ nay về sẽ do một Diêu Bằng Thụy chủ, sẽ còn những tranh chấp bất đồng nữa.

 

Thu Ngôn Bình theo bóng lưng bạn cũ, đầu óc trống rỗng.

 

Mãi lâu mới hồn, đau đớn nhận vĩnh viễn mất em .

 

vì em gái, hối hận.

 

Anh ơn Diêu Bằng Thụy. Dù xảy chuyện lớn như , Diêu Bằng Thụy vẫn một gánh vác, khi tìm cũng cho thời gian xoay xở, và quan trọng nhất là báo công an.

 

Chung quy , là nợ Diêu Bằng Thụy cả đời .

 

Ở Bắc Kinh, ăn trưa xong, vợ chồng La Tiếu rời nhà cũ.

 

Trước tiên, họ ghé qua khu tập thể công an lấy đồ chuẩn sẵn cho vợ chồng bác Dung. Năm nào mời hai bác về nhà họ Cố ăn Tết họ cũng từ chối, nên La Tiếu chuẩn quà cáp chu đáo. Dù cùng huyết thống nhưng cô luôn coi họ như trong nhà.

 

Hôm nay trời , quảng trường nhỏ trong khu tập thể khá đông sưởi nắng.

 

Nhiều xa, học xa về quê ăn Tết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-1533-bai-hoc-dat-gia.html.]

 

La Tiếu đỗ xe, bước xuống từ ghế lái. Một cô gái trẻ thì thầm: "Phụ nữ mà lái xe á?"

 

Người bên cạnh cần cũng ai: "Đó là Giáo sư La, vợ Cục trưởng Lục đấy. Cả cái khu chỉ mỗi cô lái xe thôi."

 

Cô gái trầm trồ: "Giỏi thật đấy."

 

"Chứ còn gì nữa, bằng lái xe dễ thi, mà lái xe lụa lắm."

 

Tai La Tiếu và Lục Nghị Thần đều thính, rõ mồn một những lời bàn tán . Hai , sánh bước về nhà.

 

Lấy xong đồ ăn, bánh kẹo và quần áo, họ lên xe tiếp.

 

Lần điểm đến là căn nhà sân vườn của vợ chồng bác Dung.

 

Vừa đến đầu ngõ thì gặp bác gái Dung. La Tiếu hạ kính xe: "Bác gái, bác đấy ạ?"

 

Bác Dung : "Bác đưa Minh Phương. Nó sang biếu ít đồ ăn chín nó tự , bảo là rằm tháng Giêng cưới, mời hai bác qua uống rượu mừng."

 

La Tiếu vui lây: "Tin vui quá bác ơi. Đến hôm đó cả nhà cùng đưa dâu cho xôm tụ. Bác lên xe , cháu chở về."

 

Bác Dung xua tay: "Thôi các cháu cứ , bác bộ mấy bước là về đến nơi , leo lên leo xuống cái xe mệt lắm."

 

Thấy bác bộ, La Tiếu cũng ép.

 

Vừa đỗ xe, dỡ đồ xong thì bác Dung cũng về tới nơi.

 

Nhìn đống đồ hai vợ chồng mang về, bác ái ngại: "Mấy hôm nay bác sắm sửa hòm hòm , các cháu mang về nhiều thế ?"

 

La Tiếu : "Có nhiều nhặn gì bác. Mấy hôm nay cháu đến cơ quan nên tranh thủ kho ít thịt bò, chiên ít thịt viên mang về biếu hai bác ăn Tết."

 

Bác Dung miệng thì trách nhưng mắt tít mắt, cảm giác con cháu quan tâm thật ấm áp.

 

Vào nhà, bác trai Dung đang chuẩn đ.á.n.h cờ tướng, thấy hai cháu về liền : "Chậm một bước là bác đấy, thế thì hẹn sang năm mới gặp mất."

 

Cả nhà vang. thật, tính theo lịch âm thì mai là Giao thừa , gặp thì chả là sang năm.

 

La Tiếu lấy quần áo mới : "Đây là quà Tết cháu mua biếu hai bác, hai bác xem ưng ạ?"

 

Bác gái Dung chép miệng: "Lần trời trở lạnh cháu mua , còn mặc đến, giờ mua nữa."

 

"Tết nhất quần áo mới cho nó khí chứ bác."

 

La Tiếu nhớ như in đo của hai bác nên quần áo mua về mặc vặn.

 

Bác trai Dung ướm thử đôi giày, khà khà: "Vừa in. Hôm nọ bác thấy ông Tống đầu phố cũng mặc cái áo kiểu , khoe là con dâu nước ngoài mua về biếu đấy."

 

La Tiếu ngay, chắc chắn là cô con dâu khéo để bố chồng vui thôi.

 

Bác gái Dung nhắc nhở: "Ông bớt cái mồm , thì để trong lòng, đừng bóc mẽ , Tết nhất ông mất vui."

 

Bác trai : " hồ đồ thế. chỉ chuyện với vợ chồng cái Tiếu thôi mà."

 

Bác gái ngắm trong gương, gật gù: "Đẹp thật đấy, màu mặc trông bác sáng da hẳn ."

 

La Tiếu khen: "Vâng, bác mặc lắm ạ."

 

Trò chuyện thêm một lúc, hai vợ chồng xin phép về, quên dặn dò hai bác việc gì cứ gọi điện thoại bất cứ lúc nào.

 

 

Loading...