Thẩm Quyên đ.á.n.h trứng đáp: "Chị dâu tớ đưa nó về Cát Thị chơi ."
La Tiếu hiểu ý: "Thế Tết trực về quê?"
Thẩm Quyên lắc đầu, ánh mắt thoáng buồn: "Tớ quyết. Muốn về thăm bố lắm nhưng sợ điều tiếng của hàng xóm."
La Tiếu đầy ẩn ý: "Có một cách giúp ngẩng cao đầu về quê thăm bố đấy."
Thẩm Quyên bật : "Đừng trêu tớ, tớ tin thật đấy."
La Tiếu trút chỗ rau thái rổ: "Thẩm Quyên , chuyện gì qua thì cho qua . Tớ hiện tại sống , nhưng còn trẻ, đường còn dài. Là bạn , tớ mong tìm hạnh phúc. Hôm nay gọi đến là giới thiệu cho một . Đương nhiên, quyền quyết định là ở ."
Tiếp đó, La Tiếu kể sơ qua về cảnh của Lạc Phong: "Việc tùy thôi. Tớ thấy cả lẫn nết, năng lực , ngoại hình , cảnh bù trừ cho hợp. Cậu cứ suy nghĩ kỹ .
Lát nữa sẽ cùng Nghị Thần về đây. Nếu đồng ý thì hai chuyện riêng một chút xem hợp . Còn thì coi như tình cờ gặp gỡ, ăn bữa cơm bạn bè bình thường thôi."
Thẩm Quyên La Tiếu luôn lo nghĩ cho , và cô tin tưởng mắt của bạn. Từ khi cô lên Bắc Kinh, chị dâu cũng nhiều giục giã chuyện bước nữa, nhưng cô sẵn sàng, chỉ tâm ý lo cho con.
Giờ công việc, cuộc sống định, nếu đàn ông thực sự như La Tiếu thì gặp gỡ một chút cũng chẳng mất gì.
"Được , lời ."
La Tiếu : "Cậu tự cảm nhận và quyết định nhé, đừng chỉ tớ . Hạnh phúc là do nắm giữ mà."
Vừa dứt lời thì tiếng động ngoài sân.
La Tiếu nháy mắt với Thẩm Quyên: "Chắc họ về đấy. Cứ bình thường thôi, đừng căng thẳng."
Cô cửa đón: "Lạc Phong đến , nhà em."
Lạc Phong tươi: "Em đến ăn chực đây chị dâu."
La Tiếu : "Lát nữa gọi cả hai đứa nhỏ sang đây nhé, chị nấu nhiều lắm, đỡ căng tin."
Lạc Phong ngại nhưng từ chối, thầm nghĩ sẽ tìm cách đáp lễ: "Phiền chị quá, ba bố con em hôm nay bữa ngon ."
"Phiền gì , thêm bát thêm đũa thôi mà."
Lục Nghị Thần dẫn khách phòng khách, ghé tai Lạc Phong nhắc nhỏ: "Tí nữa gặp đàng gái thì chủ động lên nhé. Bạn học của vợ đấy, xinh , tính tình xởi lởi. Vớ cô là ba bố con chú hưởng phúc to đấy."
La Tiếu pha , nhờ Thẩm Quyên bưng đĩa trái cây mời khách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-1530-co-thanh-doi-duoc-hay-khong-la-do-duyen-so.html.]
Sau màn giới thiệu xã giao, La Tiếu bảo chồng: "Anh gọi hai đứa nhỏ về ăn cơm , sắp xong ."
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Lục Nghị Thần nháy mắt với Lạc Phong, thì thầm: "Thể hiện cho ."
Anh gật đầu chào Thẩm Quyên sang vợ: "Anh đây."
La Tiếu "ừ" một tiếng, với hai nhân vật chính: "Hai cứ chuyện tự nhiên nhé, tớ còn nồi canh đang nấu dở. Đợi bọn trẻ về là ăn cơm."
Nói xong cô cũng rút lui bếp. Thấy Lục Nghị Thần vẫn thập thò ở cửa, cô hỏi: "Sao ?"
Lục Nghị Thần tò mò theo vợ bếp: "Em với Thẩm Quyên ? Cô phản ứng thế nào?"
La Tiếu bí hiểm: "Thành công thì cảm ơn là em, vội cái gì?"
Lục Nghị Thần ôm eo vợ: "Thì hóng tin nội bộ xem thằng em cơ hội chứ ."
La Tiếu vỗ nhẹ tay chồng: "Thành là do duyên của họ. Anh mau gọi bọn trẻ ."
Trong phòng khách, khí ban đầu chút ngượng ngùng. khi cả hai cởi mở chia sẻ về cảnh của , câu chuyện dần trở nên tự nhiên và hợp ý hơn.
Khi Lục Nghị Thần dẫn hai đứa trẻ về đến nơi thì cặp đôi trong nhà quyết định sẽ tìm hiểu một thời gian.
Lạc Trần bước , thấy bố đang chuyện với một cô lạ mặt: "Bố, tan về nhà mà đây gì ạ?"
Lục Nghị Thần vỗ vai bé: "Cái thằng nhóc , chú chẳng bảo là bố cháu đợi các cháu ở đây để ăn cơm còn gì."
Lạc Trần nghiêng đầu, thắc mắc: "Đường đường là Cục trưởng mà chạy vặt cho bố cháu ? Không khoa học tí nào."
Câu của bé lọt tai La Tiếu bưng thức ăn lên: "Lạc Trần, đây giúp cô bưng đồ nào."
Cô đặt đĩa thức ăn xuống, kéo Lạc Trần một góc, ấn nhẹ trán bé: "Cháu thừa bố cháu đang gì mà còn hỏi xoáy thế hả?"
Lạc Trần tinh quái: "Cô mối cho bố cháu ?"
La Tiếu tắt bếp, nghiêm túc bé: " . Cô cháu thông minh nên giấu cháu. Cô là bạn học đại học của cô.
Sở dĩ cô giới thiệu cho bố cháu là vì cô thấy hai hợp . Và cũng vì hai em cháu nữa. Có thể cháu hiểu hết, nhưng cô là cô hiền lành, bụng. Dù thể coi các cháu như con đẻ, nhưng chắc chắn cô sẽ bao giờ tổn thương các cháu. Cô mong cô hạnh phúc, và cũng mong bố con cháu hạnh phúc. Cháu hiểu ý cô ?"
Lạc Trần gật đầu chững chạc: "Cháu hiểu ạ. Cô sợ bố cháu tìm bà kế độc ác, sợ em cháu bắt nạt như chứ gì."
Đứa bé thông minh và hiểu chuyện đến đau lòng. La Tiếu dịu dàng: "Thử tiếp xúc xem nhé? Nếu hợp thì ai ép các cháu cả. cô tin là sẽ hòa hợp vui vẻ."