La Tiếu lấy hộp bánh kem bơ mua sáng nay từ trong gian , còn Lục Nghị Thần xách túi thịt kho và thịt chiên xù mà La Tiếu chuẩn . Hai vợ chồng sóng bước về phía cổng nhà họ La.
Đầu ngõ, họ gặp chú Tôn Minh đang : "Ơ, Tiếu Tiếu, Nghị Thần về đấy ?"
La Tiếu chào hỏi: "Vâng ạ, chú Tôn đấy ạ?"
Tôn Minh chỉ tay về phía : "Chú sang nhà ông Lý ở ngõ xem hộ cái cầu chì, thằng cháu ông chạy sang bảo cháy."
Lục Nghị Thần mời thuốc: "Thế tiện đường chú cháu cùng một đoạn."
Tôn Minh nhận lấy điếu thuốc: "Mấy hôm nay nhà các cháu vui như tết nhỉ. Sáng nào tầm 10 giờ chú cũng thấy ông bà với cháu dẫn một đoàn quân tí hon công viên dạo, hoành tráng phết."
La Tiếu tả cũng phì . Thời buổi kế hoạch hóa gia đình, nhà nào cũng chỉ một con, hiếm nhà nào đông con cháu như nhà cô, tụ tập đúng là một cảnh tượng hiếm thấy.
Đến cổng nhà họ La, Tôn Minh trêu: "Ông bà với cháu mấy nay bận rộn chắc chả còn thời gian nhớ đến hai đứa ."
Nói xong chú hà hà rẽ sang ngõ nhà ông Lý.
La Tiếu đẩy cổng, hai vợ chồng rón rén .
Chao ôi, phòng khách náo nhiệt như cái nhà trẻ. Đám trẻ chia thành từng nhóm: nhóm chơi cờ quân sự, nhóm chơi cờ vây, nhóm xếp hình, nhóm truyện tranh.
Ông nội thì tíu tít , lúc thì đưa hoa quả, lúc thì rót nước, chăm sóc đám chắt chút cẩn thận từng li từng tí.
La Tiếu và Lục Nghị Thần . Chơi vui thế bảo về.
Hai bước , ban đầu chẳng đứa nào ngẩng lên , La Tiếu hụt hẫng.
Mãi Nguyệt Nguyệt mới phát hiện , ném quân cờ tay phắt dậy reo lên: "Bố! Mẹ!"
Tiếng reo của cô bé cả đám nhốn nháo, tất cả đồng loạt ngẩng đầu lao như tên b.ắ.n về phía cửa.
Tiểu Diệp Tử nhanh nhẹn nhất, chui tọt lòng La Tiếu: "Mẹ ơi, con nhớ !"
La Tiếu tít mắt: "Gớm, cứ khéo nịnh. Mẹ thấy các các chị chơi vui quên trời đất, chắc gì nhớ đến . Có mấy hôm nay thả cửa sướng quá ?"
Tiểu Diệp Tử ôm c.h.ặ.t t.a.y : "Con nhớ thật mà, tin sờ tim con xem ."
Nói bé kéo tay La Tiếu đặt lên n.g.ự.c , cô ngặt nghẽo.
Nghiên Nghiên và Nguyệt Nguyệt thì sà lòng bố, Lục Nghị Thần đang nhỏ to giải thích lý do mấy hôm nay bận sang thăm .
Tiểu Duệ và Tiểu Dục bên cạnh thèm thuồng. La Tiếu huých nhẹ chồng, hiệu xuống .
Lục Nghị Thần vội buông hai con gái , bế thốc hai con trai lên thơm lấy thơm để, lượt ôm từng đứa cháu họ một cái cho công bằng.
Tiểu Diệp Tử trong lòng quan sát, cuối cùng Lục Nghị Thần sang: "Tiểu Diệp Tử, còn mỗi con thôi, bố ôm cái ?"
Cậu bé dang rộng hai tay: "Muốn ạ!"
Lục Nghị Thần tung con út lên cao, bé khanh khách.
La Tiếu bảo: "Thôi nào, đừng nghịch nữa. Mẹ mua bánh kem bơ cho các con đây."
Vừa dứt lời, đám trẻ reo hò ầm ĩ.
Bà nội Chu Quế Phương tiếng động , thấy cảnh tượng vui vẻ liền : "Về đấy ?"
La Tiếu lệnh: "Tất cả rửa tay ngay, ai rửa tay phần nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-1523-day-chinh-la-khung-canh-ong-ba-muon-thay.html.]
Đám trẻ lập tức giải tán, tranh chạy rửa tay. Mấy đứa láu cá còn chạy tót lên tầng để đỡ xếp hàng.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Bà nội hiền: "Tối nay nhà ăn sủi cảo nhé, bà với con gói ba khay to ."
La Tiếu ôm bà: "Thế con rửa tay gói cùng ạ."
Lục Nghị Thần cũng tiến : "Bà ơi, mấy hôm nay bà vất vả với lũ giặc quá."
Bà cụ đám chắt chút đang chạy rầm rầm, ánh mắt lấp lánh niềm vui: "Mệt thì mệt hơn ngày thường, nhưng mà vui lắm cháu ạ. Với cháu mấy hôm nay cũng ở đây cơm nước đỡ đần, ông cháu cũng phụ một tay nên cũng đỡ."
La Tiếu cắt bánh, đưa miếng đầu tiên cho Tiểu Diệp Tử. Cậu bé hiểu ý mang ngay đến mời cụ ông: "Cụ ơi, cụ ăn bánh ạ, bánh ngon lắm."
Ông cụ La Đạo Nhân mãn nguyện. Cháu chắt trong nhà dạy dỗ đấy, lúc nào cũng kính nhường .
Miếng thứ hai đưa cho Tiểu Trạch, con trai Hai. Cậu bé cũng lon ton mang mời cụ bà: "Cụ ơi, cụ ăn bánh ạ."
Bằng Hạo, con trai Cả, bưng một miếng chạy bếp mời bà nội Cố Thiến Như: "Bà nội ơi, bà nghỉ tay ăn bánh ạ."
Cố Thiến Như đang nhào bột, tươi rói: "Bà cảm ơn cháu đích tôn của bà nhé. Cháu cứ ăn , bà nốt chỗ ."
Bằng Hạo lấy luôn cục bột tay bà: "Bà ăn hẵng , tí cháu cũng giúp bà."
Cố Thiến Như : "Được , bà lời cháu trai ngoan."
Sau đó, đám trẻ mới trật tự nhận phần bánh của , cảm ơn rối rít tìm chỗ ăn ngon lành.
La Tiếu gọi chồng : "Mẹ ơi, đây ăn bánh nghỉ ngơi chút , lát con cùng ."
Cố Thiến Như lau tay : "Hôm nay nhà nhiều nhân lắm, gói một ít ăn tối, ăn xong gói tiếp đem cấp đông, khi nào ai đói lôi luộc ăn cho tiện."
Lục Nghị Thần đưa một miếng bánh cho vợ: "Em cũng ăn ."
La Tiếu lắc đầu: "Em ăn chung với thôi, miếng to thế ngọt lắm, em ăn hết ."
Lục Nghị Thần dịu dàng: "Em cứ ăn , thừa giải quyết nốt."
La Tiếu : "Được , bao thầu nhé."
Đang chuyện thì cổng mở.
Lục Nghị Thần xem thì thấy chị Hai về: "Ơ, chị cũng về hôm nay ạ?"
Tiêu Nhã : "Ngạc nhiên ? Không ngờ cô chú cũng về đúng lúc thế."
Chị chạy phòng khách ôm chầm lấy La Tiếu: "Cô em chồng yêu quý, chị nhớ cô quá mất."
La Bằng Trạch đang ăn bánh kem bĩu môi: "Mẹ , nhớ con trai nhất chứ, con tủi quá."
Tiêu Nhã hề hề: "Đương nhiên là nhớ con trai nhất . Nào, đây cho thơm cái nào."
Tiểu Trạch bê đĩa bánh chạy biến: "Bà nội ơi cứu cháu, cháu lên cơn sến súa ."
Cố Thiến Như lớn, dang tay đón cháu nội lòng: "Haha, để bà bảo vệ Tiểu Trạch nào."
Lục Nghị Thần cảnh gia đình sum vầy, trong lòng ấm áp lạ thường. Chị dâu Hai thực sự hòa nhập, chiếm trọn tình cảm của , nhất là đám trẻ.
Hai ông bà cụ ghế con cháu quây quần, ánh mắt trao niềm hạnh phúc vô bờ. Đây chính là khung cảnh viên mãn mà cả đời họ mong ước.