Xuyên Không Về Thập Niên 80: Thiếu Nữ Dị Năng - Chương 1514: Không bao giờ gặp lại
Cập nhật lúc: 2025-11-17 10:01:59
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Diêu Thừa Tuyên trừng mắt con trai cả đầy tức giận: "Bố gì với con bây giờ hả?"
Rồi ông sang La Tiếu, áy náy: "Xin con nhé Tiếu Tiếu, để con lặn lội đường xa về đây mà chẳng ai đón. Tối qua con nghỉ ở ?"
La Tiếu đáp thản nhiên: "Doãn Đông đón con. Anh Nghị Thần gọi điện nhờ chuẩn lò sưởi từ , vợ còn nấu mì nóng cho con ăn mới nghỉ ngơi. Chú cần lo lắng ạ."
Nói xong cô thẳng phòng bệnh. Đây là phòng hai giường, bệnh viện sắp xếp riêng để thuận tiện cho chuyên gia hội chẩn.
Diêu Thừa Tuyên vuốt mặt, thở dài trong lòng, giới thiệu: "Người giường gần cửa sổ là Lâm Bình đấy. Lát nữa các chuyên gia sẽ đến, cũng đang đợi."
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
La Tiếu gật đầu: "Để con xem qua chút."
Vừa bước đến gần giường bệnh định kiểm tra sơ bộ, nhà bệnh nhân hét toáng lên: "Cô định gì thế?"
La Tiếu sang Diêu Thừa Tuyên.
Ông vội giải thích: "Chị Lâm Bình , đây là cháu họ nhà , là bác sĩ ở bệnh viện lớn Bắc Kinh, mời về xem giúp đấy."
Vợ bệnh nhân Lâm Bình xong thì xụ mặt: "Chẳng bảo mời chuyên gia đầu ngành ở Bắc Kinh về hội chẩn ? Ông lôi cái cô ranh con về định lừa ai đấy hả?"
lúc Diêu Lệ Lệ bước , hùa theo ngay: " đấy bố! La Tiếu mới bao nhiêu tuổi đầu, nghiệp mấy năm mà đòi so bì với chuyên gia Bắc Kinh. Bố gọi nó về đây chỉ tổ thêm phiền phức thôi."
Sắc mặt La Tiếu lạnh tanh. Nếu nể mặt chú Diêu thì còn lâu cô mới về cái chốn . là nhà họ Diêu những kẻ điều.
Cô lạnh lùng : "Đã thì coi như từng đến đây. Chú Diêu cũng đỡ khó xử kẹt ở giữa. Cháu cũng đang bận việc, xin phép ."
Người nhà họ Diêu vị thế của La Tiếu trong giới y học, cũng chẳng địa vị của cô ở Bắc Kinh. Họ chỉ cô nghiệp xong thì bác sĩ ở bệnh viện lớn, tay nghề cũng khá mà thôi.
Diêu Thừa Tuyên cuống quýt giữ : "Tiếu Tiếu, khoan con, đừng vội."
La Tiếu kịp gì thì Diêu Lệ Lệ chêm : "Bố ơi, lát nữa tổ chuyên gia đến , nó ở đây cũng tích sự gì , vướng chân vướng tay."
Diêu Thừa Tuyên tức đến run , quát lên: "Mày câm mồm ngay cho tao! Việc đến lượt mày xía !"
Ông đang định thêm gì đó thì bác sĩ phụ trách dẫn đoàn chuyên gia bước .
Vị chuyên gia cùng thấy La Tiếu liền sững , dụi mắt cho kỹ reo lên: "Giáo sư La! Sao cô ở đây?"
La Tiếu nhận quen. Đó là Khâu Thiếu Thanh, chủ nhiệm y khoa của một bệnh viện lớn ở Bắc Kinh. Hai từng tham gia nhiều hội thảo và cùng thực hiện những ca phẫu thuật phức tạp.
Dù La Tiếu cũng mang hàm chủ nhiệm, nhưng với những thành tựu y học vượt bậc của cô, đồng nghiệp vẫn kính trọng gọi cô là Giáo sư.
La Tiếu đáp: " về đây chút việc riêng, ngờ gặp các ở đây."
Một vị bác sĩ trung niên khác cũng tiến lên chào hỏi: "Chào Giáo sư La, cô còn nhớ ?"
La Tiếu ngẫm nghĩ một chút: "Nếu nhớ nhầm thì chúng từng gặp ở hội nghị giao lưu y học Thượng Hải ?"
Vị bác sĩ tươi: "Trí nhớ cô quá, là Tăng Lợi Binh. Lần đó cô rạng danh đoàn đại biểu Bắc Kinh chúng , bài phát biểu của cô giúp học hỏi nhiều."
Bác sĩ dẫn đường ngạc nhiên hỏi: "Mọi quen ? Vị là...?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-1514-khong-bao-gio-gap-lai.html.]
Tăng Lợi Binh hào hứng giới thiệu: "Đây là vị giáo sư trẻ tuổi nhất của Đại học Y Bắc Kinh, sở hữu bằng tiến sĩ kép của Harvard, cũng là chủ nhiệm y khoa trẻ nhất của bệnh viện trực thuộc, một bác sĩ khoa xuất sắc. Tuy tuổi đời còn trẻ nhưng thành tựu và danh tiếng của cô còn vượt xa chúng nhiều."
Nghe đến đây, nhà bệnh nhân lúc nãy mặt cắt còn giọt máu. Họ cái gì thế ? Đắc tội với một đại nhân vật như , giờ đây?
La Tiếu : "Mọi cứ việc , khi nào về Bắc Kinh rảnh rỗi chúng hàn huyên ."
Nói xong cô định bước ngoài. Diêu Thừa Tuyên vội gọi với theo: "Tiếu Tiếu, chuyện lúc nãy con đừng chấp Lệ Lệ nhé."
La Tiếu dừng , , nghiêm mặt : "Chú Diêu, hôm nay cháu thể ở , nhưng từ nay về chúng hãy coi như xa lạ . Cháu nợ nần gì nhà chú , điều đó chú rõ hơn ai hết.
Cháu hết đến khác vác mặt về đây để tự chuốc lấy nhục nhã. Mọi đều rõ, ơn nghĩa vài bữa cơm năm xưa cháu trả gấp trăm, gấp nghìn . Cháu thể cứ mãi chịu đựng sự sỉ nhục vô lý từ con gái chú ."
Sở dĩ cô thẳng nể nang mặt bao nhiêu là vì cô quá nhân nhượng với họ, khiến họ ảo tưởng rằng cô dễ dãi, dễ bắt nạt.
Hơn nữa, cô dạy cho Diêu Lệ Lệ một bài học nhớ đời, để từ nay nhà họ Diêu tuyệt đối dám mở miệng nhờ vả cô thêm nào nữa.
Mặt Diêu Thừa Tuyên và Diêu Bằng Phi đỏ bừng vì hổ. La Tiếu sai câu nào, thể trách cô họ mất mặt đám đông . Là do Diêu Lệ Lệ quá ngu xuẩn, tham lam còn hỗn láo.
Diêu Lệ Lệ vẫn già mồm: "Nói thì lắm, vài bữa cơm chẳng đáng là bao, nhưng nó cứu mạng cô đấy."
La Tiếu lạnh lùng đáp trả: "Mười mấy năm , mặt cả khu tập thể, quy đổi mấy bữa cơm đó tiền gấp mấy trăm trả cho cô . Chưa kể còn giúp đỡ nhà cô bao nhiêu việc nữa.
Hơn nữa, cho dù ơn nghĩa thật, thì đó là nợ chú Diêu, thím Diêu, liên quan quái gì đến cô? Mấy năm nay tử tế với nhà cô, thèm chấp cô là vì thấy đáng để so đo với hạng tham lam như cô.
thấy cô càng ngày càng đà lấn tới, liên tục thử thách giới hạn chịu đựng của . Nếu nể mặt chú Diêu, cô tưởng cô là ai mà dám đây chuyện với ? Nếu còn , sẽ cho cô hối hận kịp ."
Câu khiến Diêu Lệ Lệ tức điên , nhưng kịp mở miệng thì Diêu Thừa Tuyên quát: "Bằng Phi! Lôi ngay cái thứ mất mặt ngoài cho bố!"
Diêu Bằng Phi hiểu rằng em gái thực sự chọc giận La Tiếu, và La Tiếu cắt đứt với nhà họ Diêu. Nếu , cô chẳng nặng lời đến thế mặt ngoài.
La Tiếu sang tổ chuyên gia, mỉm chuyên nghiệp: "Mời các ."
Các chuyên gia liếc sắc mặt khó coi của Diêu Thừa Tuyên cùng . Chủ nhiệm Khâu lịch sự: "Mời Giáo sư La ."
Lần La Tiếu từ chối nữa. Cô thực sự ở cái chốn thêm một giây phút nào, chỉ nhanh chóng xong việc chuồn lẹ.
Sau một loạt kiểm tra và xem phim chụp, các bác sĩ thảo luận sôi nổi và chốt phương án phẫu thuật.
La Tiếu trực tiếp tham gia mổ vì Chủ nhiệm Khâu vốn là chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực , bác sĩ Tăng hỗ trợ nên ca mổ chắc chắn sẽ thành công.
Xong việc, La Tiếu chào tạm biệt các đồng nghiệp, hẹn về Bắc Kinh uống chuẩn về.
Diêu Thừa Tuyên chẳng còn mặt mũi nào thêm lời nào, chỉ lặng lẽ tiễn La Tiếu cổng bệnh viện.
La Tiếu dừng bước: "Chú Diêu, chú bảo trọng nhé."
Trong lòng Diêu Thừa Tuyên tràn ngập hối hận vì dạy con, để chúng nó trở thành những kẻ vô ơn, tiểu nhân. Ông nén đau lòng : "Xin con, Tiếu Tiếu. Tạm biệt con."
La Tiếu gật đầu, bước dứt khoát. Trong lòng cô thầm nhủ: "Tạm biệt chú Diêu, vĩnh viễn gặp ."