Khi La Tiếu chỗ đỗ xe, nụ môi vụt tắt, đó là ánh mắt tóe lửa. Không kẻ nào thất đức rạch nát chiếc xe của cô, vết xước kéo dài, loang lổ khắp xe, qua là cố ý phá hoại.
La Tiếu nhiều, tìm thẳng đến phòng bảo vệ nhà máy: "Các cũng thấy sự việc đấy. báo với các là vì nể mặt nhà máy, nếu các giải quyết thì đành báo công an."
Lãnh đạo nhà máy đương nhiên chuyện bé xé to, để công an cuộc thì còn gì là mặt mũi, để các nhà máy lân cận cho thối mũi.
Bảo vệ lập tức cuộc điều tra. Rất nhanh đó, từ lời kể của mấy đứa trẻ con chơi trốn tìm gần đó, thủ phạm lộ diện: của Tôn Ngữ.
Cứ tưởng bà sẽ chối bay chối biến, ai ngờ bà nhận ngay, chút e dè.
Hóa lúc La Tiếu xuống xe, Tôn Ngữ tình cờ thấy. Bà hận con gái giữ , hận gã đàn ông hủy hoại đời con, và hận cả vợ chồng Lục Nghị Thần. Trong suy nghĩ méo mó của bà , con gái quá đáng thương , tại họ thể mở lòng từ bi mà tha thứ? Tại cứ truy cùng diệt tận, đẩy con bà tù ngục, mất tự do?
Không gì , bà trút giận lên chiếc xe. Cứ ngỡ chỗ đó khuất ai thấy, ngờ mấy đứa trẻ con chơi gần bờ tường chứng kiến tất cả.
Cuối cùng, Tôn Ngữ buông một câu ráo hoảnh: "Các thích thì cứ bắt nhốt tù luôn ."
La Tiếu thèm đôi co với bà , lạnh lùng với lãnh đạo nhà máy: "Chi phí sửa chữa xe ai chịu, thanh toán thế nào, các cho một câu trả lời thỏa đáng."
Rồi cô sang đàn bà đang phát điên vì thù hận : "Còn về yêu cầu vô lý của bà, thể đáp ứng. Pháp luật là công bằng. Bà dạy con gái thì đừng đổ cho khác. Chúng mới là vô tội trong chuyện ."
Mẹ Tôn Ngữ trân trân La Tiếu, nước mắt ầng ậc nơi khóe mắt. , cô sai câu nào.
La Tiếu chúa ghét loại , rõ ràng ở nhưng lúc nào cũng tìm cách đổ vạ cho khác. Cô thầm nghĩ: "Bất hạnh của con bà do chúng gây . Đã dám thì dám chịu. Tống bà tù thì nhẹ nhàng cho bà quá. Phải để bà bỏ tiền túi đền, xót của đến đứt ruột thì mới nhớ đời . Tự tự chịu, đó mới là cái kết xứng đáng cho bà."
Sau khi thương lượng, nhà máy đồng ý ứng tiền sửa xe cho La Tiếu, đó sẽ trừ dần lương hàng tháng của Tôn Ngữ cho đến khi hết nợ.
Đã thế thì La Tiếu cũng chẳng cần khách sáo. Cô lái xe đến xưởng sửa chữa, yêu cầu dùng loại sơn và phụ tùng xịn nhất, nhất, đắt tiền nhất.
Người của nhà máy cùng xong mà toát mồ hôi hột, thầm nghĩ: "Phen Tôn Ngữ mà công đến mọt kiếp mới trả hết nợ. là tự gây nghiệt, thể sống."
Ông chủ xưởng sửa chữa đích chỉ đạo thợ ngay. Thấy đông , ông định giảm giá chút ít quen nhưng La Tiếu gạt , bảo cứ tính đúng giá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-1508-tinh-co-gap-go-va-an-tinh.html.]
Hôm nay xe xong ngay , La Tiếu hẹn ngày lấy thong thả rời .
Ra khỏi xưởng, cô định vẫy taxi thì một chiếc xe sang trọng đỗ xịch mặt. Cửa kính hạ xuống, một bàn tay vẫy vẫy cô.
La Tiếu nheo mắt kỹ, hóa là An Tư Vận - cô gái cô cứu sống từ sông Bắc Trường hôm nào.
An Tư Vận tươi rói: "Chị La, chị ở đây?"
"Xe chị rạch, chị mang sửa."
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
"Chị ? Để em đưa chị ."
"Chị về khu tập thể Công an thành phố."
"Lên xe chị, tiện đường bọn em đưa chị về luôn."
La Tiếu cũng khách sáo: "Vậy phiền nhé."
An Tư Vận hớn hở: "Phiền gì chị. Nhà em đến cảm ơn chị từ lâu , khổ nỗi hôm đó em luống cuống quá quên hỏi địa chỉ, về nhà bố mắng cho một trận te tua."
Người đàn ông cầm lái hỏi: "Tiểu Vận, đây là ân nhân cứu mạng em đấy ?"
"Vâng, chính là chị đấy ."
Cô sang giới thiệu: "Chị La, đây là họ em, Khang Thiếu Quân."
Khang Thiếu Quân lịch sự : "Chào đồng chí La, thật sự cảm ơn cô hôm đó cứu em gái . Gia đình chúng tìm cô suốt, tiếc là con bé chẳng nhớ chút thông tin hữu ích nào."
La Tiếu nhẹ: "Chuyện nhỏ thôi mà, ai gặp cảnh đó cũng sẽ thôi, đừng để trong lòng."
Khang Thiếu Quân lái xe : "Sao thế , với cô là chuyện nhỏ, nhưng với gia đình chúng là ân tình lớn bằng trời."