Diêu Lệ Lệ ôm một bên má, vẻ mặt thể tin nổi bố : "Bố... bố đ.á.n.h con? Chỉ vì một đứa ngoài như La Tiếu mà bố đ.á.n.h con ? Được lắm, coi như con nhiều chuyện, việc của cái nhà từ nay con thèm quản nữa!"
Nói cô ả xách túi chạy thẳng ngoài.
Ngô Bội Linh hốt hoảng dậy: "Con nó chỉ lỡ lời vài câu, ông động thủ đ.á.n.h nó chứ?"
Sợ con gái xảy chuyện, bà vội vàng đuổi theo .
Đợi vợ khuất, Diêu Thừa Tuyên mới sang hỏi con trai cả: "Bằng Phi, con thấy thế nào? Con cũng nghĩ là La Tiếu nợ nhà chúng ?"
Ngô Bằng Phi vội vàng lắc đầu: "Bố, con nghĩ thế . Hơn nữa chút ân tình cỏn con ngày xưa, em gái chẳng ép trả sạch mặt bao nhiêu ở bệnh viện ?"
Diêu Thừa Tuyên thở hắt , trầm giọng : "Hồi ở nông trường, lúc nhà họ Dương và họ Viên tới, đúng là nhà cho La Tiếu vài bát cháo rau dại, nhưng cũng chỉ đến thế thôi. đó, La Tiếu gián tiếp mang cho nhà bao nhiêu lợi ích.
Bọn chúng nó đầu óc nông cạn nghĩ , nhưng con là cả thì thể . Nếu nhờ quan hệ với nhà họ Viên và họ Dương, liệu nhà đổi sang công việc nhẹ nhàng ? Con tưởng giúp vì cái gì? Còn nể mặt La Tiếu .
Rồi nữa, La Tiếu thỉnh thoảng dúi đồ ăn cho Lệ Lệ, Song Song và thằng Thụy. Người thực sự chẳng nợ nần gì nhà cả. Ngay cả chuyện cả nhà về thành phố sớm cũng là do nhà họ Viên tác động phía . Kẻ thực sự vong ân phụ nghĩa chính là nhà họ Diêu chúng .
Con là trưởng nam, mấy chuyện con hiểu cho rõ. Lần xảy chuyện lớn, bố muối mặt vay tiền, giúp là vì tình nghĩa, giúp là bổn phận, cái con Lệ Lệ quyền lấy đạo đức ép buộc . Bố còn giữ chút sĩ diện cuối cùng.
Làm giữ chữ tín, tính toán sòng phẳng với thì đừng hễ gặp chuyện là lôi cái ơn huệ ngày xưa kể lể, để đời họ mặt cho."
Diêu Bằng Phi cúi đầu: "Con hiểu ạ. Lệ Lệ nó sai thật, nhưng bố cũng nên đ.á.n.h nó, nhỡ nó bỏ về nhà chồng thì ."
Diêu Thừa Tuyên phịch xuống ghế: "Chỉ trách bố dạy dỗ nó muộn quá, để nó hình thành cái tính nết khó ưa như thế."
Vương Lâm Lâm rụt rè hỏi: "Bố ơi, La Tiếu khi nào tiền tới ạ? Bệnh viện giục gấp lắm , nếu đóng tiền sợ họ ngừng t.h.u.ố.c thì hậu quả khôn lường."
Diêu Thừa Tuyên cửa sổ, trầm ngâm một lúc mới : "Chắc hôm nay sẽ tới thôi, cứ đợi thêm chút nữa."
Bên , La Tiếu cúp máy xong liền gọi ngay cho Hoắc Vũ Hạo: "Alo, Vũ Hạo , chị La Tiếu đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-1492-dung-co-lay-dao-duc-ra-ma-ep-nguoi-ta.html.]
"Chị La, chị về nước ạ?"
"Ừ, chị nước ngoài?"
"Hôm nọ em gọi qua bên Nhất Phẩm mới ."
"Ừm, chị gọi cho là việc nhờ đây."
"Vâng, chị cứ ạ."
"Cậu giúp chị mang 10.000 tệ qua nhà họ Diêu nhé. Tiện thể điều tra giúp chị xem kẻ hùn vốn ăn với Diêu Bằng Thụy là ai, hiện giờ đang ở ."
"Được, thành vấn đề. Lát nữa em sẽ đích qua nhà họ Diêu một chuyến. Khoản tiền em sẽ là do em cho mượn, tính như cho đỡ phiền phức."
La Tiếu suy nghĩ một chút đồng ý: "Cũng , phiền nhé."
"Chị đừng khách sáo, chuyện nhỏ mà."
Hoắc Vũ Hạo cúp máy, lấy tiền từ trong ngăn kéo , gọi điện dặn dò đàn em vài câu mới lên đường đến nhà họ Diêu.
Lúc nhà họ Diêu đang đống lửa thì Hoắc Vũ Hạo tới nơi. Sau khi rõ lý do, đặt cọc tiền 10.000 tệ lên bàn. Cậu thẳng khoản là do cho vay để đỡ rắc rối, ai cho vay cũng thế thôi, chỉ cần cho cái giấy nợ là .
Ngô Bội Linh thấy giấy nợ thì giãy nảy: "Cần gì phiền phức thế, nhà với La Tiếu thiết lắm mà."
Hoắc Vũ Hạo lạnh lùng đáp: "Chắc bác hiểu lầm , tiền là cháu cho vay, đến lúc đó các bác cứ trả trực tiếp cho cháu. Cháu với chị La là bạn bè, cháu tin tưởng chị , nhưng tiền bạc phân minh vẫn hơn."
Diêu Thừa Tuyên vội lấy giấy bút : "Nên thế, nên thế, phiền quá."
Hoắc Vũ Hạo thản nhiên : "Không phiền, việc của chị La cũng là việc của cháu. Nếu tiền đủ, bác cứ gọi điện trực tiếp cho cháu."
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Ngô Bội Linh chồng giấy nợ mà ruột đau như cắt. Vốn bà định lời con gái, tiền cứ dây dưa, lâu dần chắc La Tiếu cũng chẳng đòi, dù cô cũng giàu thế cơ mà. Ai ngờ lòi cái Hoắc Vũ Hạo hỏng hết kế hoạch.